Ô thái sư nghe vậy thì cho rằng nàng có lời khó nói, bèn thở dài, nhận lấy phong thư. Nhìn một lát vẫn không thấy Đường Huyền, lão bèn nói:
- Thôi lão phu có việc phải đi trước. Sau này cô nương có gì khó khăn cứ tới phủ Thái Sư tìm lão.
Thanh Liên tạ một tiếng. Ô thái sư bước ra cửa, chợt quay lại nói thêm:
- Ân, còn nữa. Cô nương, ngươi ở đây nếu có gặp một vị công tử tướng mạo không được anh tuấn cho lắm, điệu cười không được đàng hoàng cho lắm, nói chuyện không được đứng đắn cho lắm… thì phải cẩn thận. Tốt nhất đừng chọc giận hắn, hắn bảo gì thì cứ nghe theo hắn là tốt nhất, đến lão phu gặp hắn cũng còn phải sợ. Nhưng mà dựa vào dung mạo cô nương hẳn là hắn sẽ không làm khó dễ đâu!
Thanh Liên vâng một tiếng, trong đầu thì nghĩ: “Cái gì không được anh tuấn cho lắm? Rõ ràng là xấu tới không thể xấu hơn! Cái gì cười không được đàng hoàng cho lắm? Rõ ràng là cười bỉ ổi hạ lưu tới cực điểm! Cái gì nói chuyện không được đứng đắn? Rõ ràng cứ mở mồm là toàn những lời khinh bạc hạ lưu… Xem ra người này thân thế thực sự rất lớn, ngay cả Thái Sư cũng phải dè chừng như vậy…
Ô thái sư vừa đi thì Đường Huyền từ trong phòng nhảy ra, nói với Thanh Liên:
- Liên phi, ngươi ở đây chờ chút, trẫm ra ngoài một tí.
Hắn vốn không muốn gặp Ô thái sư, nhưng bức thư kia khiến hắn rất tò mò.
Đường Huyền đuổi theo Ô thái sư, hỏi:
- Ô lão, ngươi tìm trẫm có chuyện gì không?
Ô thái sư hành lễ rồi nói:
- Hoàng Thượng, Giang Bắc Thiên cùng Thiết Mộc Sâm muốn gặp ngài.
Đường Huyền nghe vậy ngẩn ra, sau đó cười ha hả nói:
- Ô lão hôm nay có tiến bộ nha, không báo hung tin nữa a… Ha ha, xem ra bọn họ đã đồng ý theo trẫm.
Ô thái sư lại cẩn thận nói:
- Hoàng Thượng, họ dù sao cũng từng muốn giết ngài, ngài phải đề phòng…
- Trẫm biết rồi, ân, vừa rồi Liên phi đưa cho lão phong thư phải không? Đưa trẫm xem một chút.
“Liên phi? Thì ra Hoàng Thượng đã phong cô nương đó làm phi tử… Ân, chuyện tốt a, dù sao một kỳ nữ như vậy cũng không nên chịu mai một tài năng trong chốn phong trần”.
- Ai… Ô lão, thực ra Liên phi số mệnh bất hạnh, ta thấy hay là lão nhận nàng làm nghĩa nữ đi a!
Đường Huyền sợ Thanh Liên tự ti về thân phận không chịu nhận sắc phong phi tử, bèn nghĩ tới nhờ Ô thái sư một chút.
Ô thái sư chần chừ giây lát, bèn gật đầu đồng ý.
- Ân, nàng từ nhỏ không cha không mẹ, nay coi như có cha rồi. Còn mẹ… trẫm thấy hay là ngươi nên sớm chọn một vị sư thái rồi thành thân đi a…
Ô thái sư toát mồ hôi, vội nói:
- Hoàng Thượng, chuyện này để sau rồi tính, hiện tại quốc sự rối ren, lão thần không có tâm trạng lập gia thất.
- Ân, cũng được, dù sao ngươi cũng già bạc tóc rồi, cưới muộn vài năm cũng chẳng sao… Quên mất! Đưa phong thư trẫm xem chút nào. Hắc hắc, trẫm trước giờ thích nhất chính là đọc trộm thư người khác, hắc hắc!
Ô thái sư cũng không dám trái lời, đưa thư ra, lại nói:
- Hoàng Thượng, Thanh Liên thực sự là một kỳ nữ hiếm có, người đối xử với nàng nên tốt một chút!
- Ờ ờ… Di, Ô lão, thư này ngươi đã đọc qua chưa?
Đường Huyền cũng mặc kệ lão lảm nhảm cái gì, nhưng nhìn bức thư có chút kỳ quái, bèn hỏi.
Ô thái sư lắc đầu nói:
- Lão thần chưa xem.
Đường Huyền bèn nói:
- Ngươi nhìn chỗ này xem, có chút khó hiểu. “Mụ mụ tại thượng, tiểu nữ Thanh Liên mệnh khổ, không thể hầu hạ mụ mụ nữa, xin mụ mụ thứ lỗi! Tiểu nữ hiện ở một biệt viện, có người thủ hộ, có lẽ ở gần khu vực ngoại thành. Nhưng may mắn ngày thường cơm nước cũng được đầy đủ, chỉ là thiếu chút rượu, cầu mong mụ mụ sớm gửi chút rượu tới, tiểu nữ Thanh Liên bái tạ!”
Ô thái sư đọc xong cũng khó hiểu, nhưng khó hiểu ở chỗ tại sao Đường Huyền lại nói là khó hiểu ( troll tí ) . Nội dung bức thư cũng bình thường, toàn những lời lẽ thông thường, có gì khó hiểu?
Đường Huyền im lặng, híp mắt thành hai đường chỉ nhìn bức thư…
…
Một lát sau Đường Huyền quay lại căn biệt viện, liền hô to:
- Hảo Liên phi, nàng đúng là thông minh lắm!
Thanh Liên nghe ngữ khí của hắn cũng không biết đang giận hay đang vui, đành thấp giọng nói:
- Đường công tử, ngài nói gì… Thanh Liên không hiểu!
- Nàng có phải nhờ Ô thái sư gửi thư không? Có phải là muốn tú bà gửi tới chút rượu?
Thanh Liên thầm căng thẳng trong lòng, nói:
- Đường công tử, Thanh Liên là… nhớ mụ mụ một chút thôi!
- Nàng thực sự thích uống rượu à? Trẫm cũng rất thích, hắc hắc, vậy trẫm liền uống cùng nàng!
- Đa tạ công tử!
Thanh Liên miễn cưỡng cười nói.
- Không cần đa lễ, hôm nay chúng ta không say không thôi. Ân, nếu là nàng say… hắc hắc, trẫm nhất định cẩn thận chiếu cố nàng!
- Thôi lão phu có việc phải đi trước. Sau này cô nương có gì khó khăn cứ tới phủ Thái Sư tìm lão.
Thanh Liên tạ một tiếng. Ô thái sư bước ra cửa, chợt quay lại nói thêm:
- Ân, còn nữa. Cô nương, ngươi ở đây nếu có gặp một vị công tử tướng mạo không được anh tuấn cho lắm, điệu cười không được đàng hoàng cho lắm, nói chuyện không được đứng đắn cho lắm… thì phải cẩn thận. Tốt nhất đừng chọc giận hắn, hắn bảo gì thì cứ nghe theo hắn là tốt nhất, đến lão phu gặp hắn cũng còn phải sợ. Nhưng mà dựa vào dung mạo cô nương hẳn là hắn sẽ không làm khó dễ đâu!
Thanh Liên vâng một tiếng, trong đầu thì nghĩ: “Cái gì không được anh tuấn cho lắm? Rõ ràng là xấu tới không thể xấu hơn! Cái gì cười không được đàng hoàng cho lắm? Rõ ràng là cười bỉ ổi hạ lưu tới cực điểm! Cái gì nói chuyện không được đứng đắn? Rõ ràng cứ mở mồm là toàn những lời khinh bạc hạ lưu… Xem ra người này thân thế thực sự rất lớn, ngay cả Thái Sư cũng phải dè chừng như vậy…
Ô thái sư vừa đi thì Đường Huyền từ trong phòng nhảy ra, nói với Thanh Liên:
- Liên phi, ngươi ở đây chờ chút, trẫm ra ngoài một tí.
Hắn vốn không muốn gặp Ô thái sư, nhưng bức thư kia khiến hắn rất tò mò.
Đường Huyền đuổi theo Ô thái sư, hỏi:
- Ô lão, ngươi tìm trẫm có chuyện gì không?
Ô thái sư hành lễ rồi nói:
- Hoàng Thượng, Giang Bắc Thiên cùng Thiết Mộc Sâm muốn gặp ngài.
Đường Huyền nghe vậy ngẩn ra, sau đó cười ha hả nói:
- Ô lão hôm nay có tiến bộ nha, không báo hung tin nữa a… Ha ha, xem ra bọn họ đã đồng ý theo trẫm.
Ô thái sư lại cẩn thận nói:
- Hoàng Thượng, họ dù sao cũng từng muốn giết ngài, ngài phải đề phòng…
- Trẫm biết rồi, ân, vừa rồi Liên phi đưa cho lão phong thư phải không? Đưa trẫm xem một chút.
“Liên phi? Thì ra Hoàng Thượng đã phong cô nương đó làm phi tử… Ân, chuyện tốt a, dù sao một kỳ nữ như vậy cũng không nên chịu mai một tài năng trong chốn phong trần”.
- Ai… Ô lão, thực ra Liên phi số mệnh bất hạnh, ta thấy hay là lão nhận nàng làm nghĩa nữ đi a!
Đường Huyền sợ Thanh Liên tự ti về thân phận không chịu nhận sắc phong phi tử, bèn nghĩ tới nhờ Ô thái sư một chút.
Ô thái sư chần chừ giây lát, bèn gật đầu đồng ý.
- Ân, nàng từ nhỏ không cha không mẹ, nay coi như có cha rồi. Còn mẹ… trẫm thấy hay là ngươi nên sớm chọn một vị sư thái rồi thành thân đi a…
Ô thái sư toát mồ hôi, vội nói:
- Hoàng Thượng, chuyện này để sau rồi tính, hiện tại quốc sự rối ren, lão thần không có tâm trạng lập gia thất.
- Ân, cũng được, dù sao ngươi cũng già bạc tóc rồi, cưới muộn vài năm cũng chẳng sao… Quên mất! Đưa phong thư trẫm xem chút nào. Hắc hắc, trẫm trước giờ thích nhất chính là đọc trộm thư người khác, hắc hắc!
Ô thái sư cũng không dám trái lời, đưa thư ra, lại nói:
- Hoàng Thượng, Thanh Liên thực sự là một kỳ nữ hiếm có, người đối xử với nàng nên tốt một chút!
- Ờ ờ… Di, Ô lão, thư này ngươi đã đọc qua chưa?
Đường Huyền cũng mặc kệ lão lảm nhảm cái gì, nhưng nhìn bức thư có chút kỳ quái, bèn hỏi.
Ô thái sư lắc đầu nói:
- Lão thần chưa xem.
Đường Huyền bèn nói:
- Ngươi nhìn chỗ này xem, có chút khó hiểu. “Mụ mụ tại thượng, tiểu nữ Thanh Liên mệnh khổ, không thể hầu hạ mụ mụ nữa, xin mụ mụ thứ lỗi! Tiểu nữ hiện ở một biệt viện, có người thủ hộ, có lẽ ở gần khu vực ngoại thành. Nhưng may mắn ngày thường cơm nước cũng được đầy đủ, chỉ là thiếu chút rượu, cầu mong mụ mụ sớm gửi chút rượu tới, tiểu nữ Thanh Liên bái tạ!”
Ô thái sư đọc xong cũng khó hiểu, nhưng khó hiểu ở chỗ tại sao Đường Huyền lại nói là khó hiểu ( troll tí ) . Nội dung bức thư cũng bình thường, toàn những lời lẽ thông thường, có gì khó hiểu?
Đường Huyền im lặng, híp mắt thành hai đường chỉ nhìn bức thư…
…
Một lát sau Đường Huyền quay lại căn biệt viện, liền hô to:
- Hảo Liên phi, nàng đúng là thông minh lắm!
Thanh Liên nghe ngữ khí của hắn cũng không biết đang giận hay đang vui, đành thấp giọng nói:
- Đường công tử, ngài nói gì… Thanh Liên không hiểu!
- Nàng có phải nhờ Ô thái sư gửi thư không? Có phải là muốn tú bà gửi tới chút rượu?
Thanh Liên thầm căng thẳng trong lòng, nói:
- Đường công tử, Thanh Liên là… nhớ mụ mụ một chút thôi!
- Nàng thực sự thích uống rượu à? Trẫm cũng rất thích, hắc hắc, vậy trẫm liền uống cùng nàng!
- Đa tạ công tử!
Thanh Liên miễn cưỡng cười nói.
- Không cần đa lễ, hôm nay chúng ta không say không thôi. Ân, nếu là nàng say… hắc hắc, trẫm nhất định cẩn thận chiếu cố nàng!
/104
|