Edit : Sóc Là Ta
Tuy ông cụ Lương là một người rất giỏi tính toán, thế nhưng ông cụ Tiêu cũng không phải là một kẻ ngớ ngẩn.
Ông cụ Tiêu cầm tập tài liệu do ông cụ Lương đưa tới, vừa mở ra xem tâm trạng bị chấn động mạnh, thầm than lần này ông cụ Lương đã có thể coi là tráng sỉ đoạn oản(*).
(*) Tráng sĩ đoạn oản nghĩa gốc là tráng sĩ tự chặt cổ tay, là một thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt tay ngăn không cho độc lây lan toàn thân. Đây là phép ẩn dụ chỉ hành động dứt khoát, không do dự.
Trong lòng tuy khiếp sợ nhưng bề ngoài ông cụ lại tỏ vẻ thản nhiên, khuôn mặt không chút biến sắc, vẫn bình tĩnh cười nói như bình thường: Lão Lương, tấm lòng của ông, tôi đã nhìn thấy. Ông hẳn phải biết, tôi và ông có đến mấy chục năm giao tình, không ai có thể so bì được. Vì thế tôi càng hi vọng có thể cùng nhà họ Lương các ông chặt chẽ liên hợp, đồng cam cộng khổ. Bây giờ nếu Diễm Diễm và Cẩn Chi đã đính hôn, cô ấy sớm muộn cũng sẽ là người của nhà họ Tiêu chúng tôi. Vì vậy, lúc này ông cũng không cần phải vội, việc này chờ tối nay, khi Cẩn Chi trở về, tôi sẽ cùng nó cố gắng nói chuyện khuyên bảo nó một phen. Ông cứ yên tâm đi.
Không có được đáp án mình muốn, tròng mắt ông cụ Lương thoáng qua vẻ thất vọng, trong lòng thầm mắng một tiếng: đồ lão hồ ly.
Nhưng ông cụ Tiêu đã nói đến nước này, nếu ông không thức thời cũng có thể khiến mọi việc trở nên tồi tệ. Thậm chí sau này cũng không còn cách nào để tiếp tục đàm luận được nữa.
Ông cụ Lương chỉ có thể tiếp tục cười ha hả, die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. khách khí cười nói: Được được, dù sao cũng là chuyện hệ trọng liên quan đến cả đời người, ông cứ từ từ thương lượng trước thôi. Vậy chuyện này liền xin nhờ ông xuất ra một chút sức lực. Tôi còn có việc, đi trước một bước.
Được được, tôi tiễn ông.
Ông cứ dừng chân ở đây, tôi tự đi được rồi. Hai lão già chúng ta đã thân nhau như thế thì còn giữ lễ làm gì nữa?
Ông cụ Lương vừa cười vừa phất tay, chờ khi vừa đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Tiêu thì khuôn mặt đang tươi cười trong nháy mắt khuôn mặt ông cũng suy sụp như chìm xuống dưới đáy cốc. Lão hồ ly chết tiệt này, thực sự là càng già càng giảo hoạt. Trên thực tế, việc này chỉ cần lão vỗ tay một cái thì tên tiểu tử Tiêu Cẩn Chi kia dám không đồng ý sao? Haizz … Đây cũng nói rõ là ông ta muốn thoái thác đây.
Càng đáng hận hơn chính là tên tiểu tử Tiêu Cẩn Chi kia so với lão hồ ly này còn khó đối phó hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhìn tư thế hiện tại của cậu ta, chỉ vì bảo vệ con bé tiểu yêu tinh kia mà cậu ta dám buộc nhà họ Tư lấy mạng tam tiểu thư nhà bọn họ. Vì một tiểu nha đầu chết tiệt kia mà cậu ta không tiếc làm như vậy thì thử hỏi cậu ta có bỏ qua cho nhà họ Lương ông được không? Cậu ta kết hôn với Diễm Diễm là vì tình yêu chân thành sao?
Ông không tin! Tuyệt đối không thể có chuyện đó!
Chính là bởi vì trái lo phải nghĩ, cảm thấy Tiêu Cẩn Chi không có khả năng nào là chân thành muốn kết hôn với Diễm Diễm nên ông cụ Lương – một người gian xảo tột bật - tự nhiên sẽ muốn điều tra sâu xa, xem Tiêu Cẩn Chi hành động như vậy là vì mục đích gì?
Điều làm ông cụ Lương nghĩ đến, chính là Tiêu Cẩn Chi có khả năng muốn mượn việc này để dòng họ Lương buông lỏng cảnh giác. E rằng phía sau cậu ta đang che giấu một mưu đồ khác to lớn hơn chăng?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt ông cụ Lương lại căng thẳng thêm mấy phần, trong lòng lại càng tức giận thêm mấy phần.
Ông cũng không tin, ông sống hơn nửa đời người, đất vàng đều chôn trên cổ
Tuy ông cụ Lương là một người rất giỏi tính toán, thế nhưng ông cụ Tiêu cũng không phải là một kẻ ngớ ngẩn.
Ông cụ Tiêu cầm tập tài liệu do ông cụ Lương đưa tới, vừa mở ra xem tâm trạng bị chấn động mạnh, thầm than lần này ông cụ Lương đã có thể coi là tráng sỉ đoạn oản(*).
(*) Tráng sĩ đoạn oản nghĩa gốc là tráng sĩ tự chặt cổ tay, là một thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt tay ngăn không cho độc lây lan toàn thân. Đây là phép ẩn dụ chỉ hành động dứt khoát, không do dự.
Trong lòng tuy khiếp sợ nhưng bề ngoài ông cụ lại tỏ vẻ thản nhiên, khuôn mặt không chút biến sắc, vẫn bình tĩnh cười nói như bình thường: Lão Lương, tấm lòng của ông, tôi đã nhìn thấy. Ông hẳn phải biết, tôi và ông có đến mấy chục năm giao tình, không ai có thể so bì được. Vì thế tôi càng hi vọng có thể cùng nhà họ Lương các ông chặt chẽ liên hợp, đồng cam cộng khổ. Bây giờ nếu Diễm Diễm và Cẩn Chi đã đính hôn, cô ấy sớm muộn cũng sẽ là người của nhà họ Tiêu chúng tôi. Vì vậy, lúc này ông cũng không cần phải vội, việc này chờ tối nay, khi Cẩn Chi trở về, tôi sẽ cùng nó cố gắng nói chuyện khuyên bảo nó một phen. Ông cứ yên tâm đi.
Không có được đáp án mình muốn, tròng mắt ông cụ Lương thoáng qua vẻ thất vọng, trong lòng thầm mắng một tiếng: đồ lão hồ ly.
Nhưng ông cụ Tiêu đã nói đến nước này, nếu ông không thức thời cũng có thể khiến mọi việc trở nên tồi tệ. Thậm chí sau này cũng không còn cách nào để tiếp tục đàm luận được nữa.
Ông cụ Lương chỉ có thể tiếp tục cười ha hả, die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. khách khí cười nói: Được được, dù sao cũng là chuyện hệ trọng liên quan đến cả đời người, ông cứ từ từ thương lượng trước thôi. Vậy chuyện này liền xin nhờ ông xuất ra một chút sức lực. Tôi còn có việc, đi trước một bước.
Được được, tôi tiễn ông.
Ông cứ dừng chân ở đây, tôi tự đi được rồi. Hai lão già chúng ta đã thân nhau như thế thì còn giữ lễ làm gì nữa?
Ông cụ Lương vừa cười vừa phất tay, chờ khi vừa đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Tiêu thì khuôn mặt đang tươi cười trong nháy mắt khuôn mặt ông cũng suy sụp như chìm xuống dưới đáy cốc. Lão hồ ly chết tiệt này, thực sự là càng già càng giảo hoạt. Trên thực tế, việc này chỉ cần lão vỗ tay một cái thì tên tiểu tử Tiêu Cẩn Chi kia dám không đồng ý sao? Haizz … Đây cũng nói rõ là ông ta muốn thoái thác đây.
Càng đáng hận hơn chính là tên tiểu tử Tiêu Cẩn Chi kia so với lão hồ ly này còn khó đối phó hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhìn tư thế hiện tại của cậu ta, chỉ vì bảo vệ con bé tiểu yêu tinh kia mà cậu ta dám buộc nhà họ Tư lấy mạng tam tiểu thư nhà bọn họ. Vì một tiểu nha đầu chết tiệt kia mà cậu ta không tiếc làm như vậy thì thử hỏi cậu ta có bỏ qua cho nhà họ Lương ông được không? Cậu ta kết hôn với Diễm Diễm là vì tình yêu chân thành sao?
Ông không tin! Tuyệt đối không thể có chuyện đó!
Chính là bởi vì trái lo phải nghĩ, cảm thấy Tiêu Cẩn Chi không có khả năng nào là chân thành muốn kết hôn với Diễm Diễm nên ông cụ Lương – một người gian xảo tột bật - tự nhiên sẽ muốn điều tra sâu xa, xem Tiêu Cẩn Chi hành động như vậy là vì mục đích gì?
Điều làm ông cụ Lương nghĩ đến, chính là Tiêu Cẩn Chi có khả năng muốn mượn việc này để dòng họ Lương buông lỏng cảnh giác. E rằng phía sau cậu ta đang che giấu một mưu đồ khác to lớn hơn chăng?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt ông cụ Lương lại căng thẳng thêm mấy phần, trong lòng lại càng tức giận thêm mấy phần.
Ông cũng không tin, ông sống hơn nửa đời người, đất vàng đều chôn trên cổ
/151
|