Dạ được. Nghe được ông cụ Tiêu tỏ thái độ như thế, Tiêu Cẩn Chi có cảm giác bước chân mình bỗng nhẹ nhõm lạ thường, khóe môi cũng nhếch lên sung sướng.
Trở lại biệt thự, Lăng Mẫn nghe được tiếng nên ra đón, nhìn thấy người về là Tiêu Cẩn Chi thì cô hơi khom người, hô nhỏ Ông chủ!
Tiêu Cẩn Chi đứng một bên vừa đổi giày vừa nói: Cửu Cửu đâu?
Lăng Mẫn trả lời : Tiểu thư đang nghỉ ngơi trong phòng.
Tiêu Cẩn Chi khẽ gật đầu Cô đi làm việc đi. Tôi lên xem một chút!
Dạ!
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đang nằm trên giường ngủ. Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chìu và tràn ngập thâm tình. Cuối cùng anh cúi người, ôn nhu in môi mình lên trán cô nhưng đột nhiên anh có cảm giác được môi dưới mình ẩm ướt, lông mày rậm rạp cũng lập tức khẩn trương.
Nhưng anh lại không nghĩ, động tác của anh lúc này trong nháy mắt lại đánh thức Cửu Cửu.
Chờ khi Cửu Cửu mở ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn rõ ràng người trước mặt là Tiêu Cẩn Chi thì nhất thời toàn thân cô nới lỏng.
Cô một mặt kinh hoảng giơ tay ôm chặt lấy anh: Anh Cẩn, em lại thấy ác mộng, em mơ thấy, đứa bé kia tìm em đòi mạng...
Nghe được cô nồng đậm giọng mũi cùng tiếng khóc âm ỉ thì lòng Tiêu Cẩn Chi cũng đau đớn đến không thở được. Anh dần mở hai tay ra để ôm eo cô thật chặt, tiện thể cũng ôm cả người cô vào lồng ngực mình. Anh muốn đưa cô vào trong thế giới bao dung của chính mình, không để cô lại bị kinh hoảng như vậy lần nào nữa, không muốn cô lại cứ sợ sệt như thế, không muốn cô lại bất an như thế, chỉ nguyện một đời an ổn bên cô, năm tháng trôi qua an tĩnh là tốt rồi.
Nếu như không lập tức nói cho Cửu Cửu biết sự thật thì có phải cô vẫn cứ tự trách chính mình? Khi nào cô mới có thể phát hiện ra rằng đứa trẻ vẫn còn và cô cũng không có làm chuyện gì sai trái? Có phải lúc này anh nên nói với cô về sự thật và mong tìm kiếm sự tha thứ của cô chăng?
Tiêu Cẩn Chi bàng hoàng khó dứt, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy khó có thể đưa ra một quyết định như vậy, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,thậm chí còn khó hơn gấp trăm lần so với bàn luận một hợp đồng đàm phán nào đó.
Mỗi một lần, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô thì anh phải nhiều lần châm chước cân nhắc, nghĩ đến vẹn toàn mới dám quyết định.
Có thể việc này, suy cho cùng, anh vẫn nên chờ một chút xem tình hình thế nào rồi mới ra quyết định.
Nếu không, lấy tính tình của cô ấy, trong lúc anh và Lương Kinh Diễm vẫn đang có hôn ước, cô nhất định sẽ chán ghét anh như chán ghét đứa con của mình và Lương Kinh Đào vậy.
Cô đã từng nói, dù cho anh ta có là người tốt nhưng chỉ cần anh ta cùng lên giường với người phụ nữ khác thì cô sẽ không chần chờ mà bỏ anh ta, chứ đừng nói chi đến việc sinh con dưỡng cái.
Đây chính là điều Tiêu Cẩn Chi đang lo sợ.
Lần này, mặc dù là mượn tay người khác để giấu diếm nhưng Tiêu Cửu Cửu vốn thông minh, sớm muộn cô cũng sẽ biết việc này. Còn hiện tại anh chỉ cầu thần linh bảo vệ, chỉ mong cô ấy đừng biết trước. Chờ đến khi anh cố gắng giải quyết mọi chuyện ổn thoả thì sẽ giải thích với cô để cô yên tâm thoải mái sinh ra con của anh và cô.
Tiêu Cẩn Chi đoán đúng rất nhiều chuyện nhưng anh chỉ không biết thật
Trở lại biệt thự, Lăng Mẫn nghe được tiếng nên ra đón, nhìn thấy người về là Tiêu Cẩn Chi thì cô hơi khom người, hô nhỏ Ông chủ!
Tiêu Cẩn Chi đứng một bên vừa đổi giày vừa nói: Cửu Cửu đâu?
Lăng Mẫn trả lời : Tiểu thư đang nghỉ ngơi trong phòng.
Tiêu Cẩn Chi khẽ gật đầu Cô đi làm việc đi. Tôi lên xem một chút!
Dạ!
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đang nằm trên giường ngủ. Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chìu và tràn ngập thâm tình. Cuối cùng anh cúi người, ôn nhu in môi mình lên trán cô nhưng đột nhiên anh có cảm giác được môi dưới mình ẩm ướt, lông mày rậm rạp cũng lập tức khẩn trương.
Nhưng anh lại không nghĩ, động tác của anh lúc này trong nháy mắt lại đánh thức Cửu Cửu.
Chờ khi Cửu Cửu mở ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn rõ ràng người trước mặt là Tiêu Cẩn Chi thì nhất thời toàn thân cô nới lỏng.
Cô một mặt kinh hoảng giơ tay ôm chặt lấy anh: Anh Cẩn, em lại thấy ác mộng, em mơ thấy, đứa bé kia tìm em đòi mạng...
Nghe được cô nồng đậm giọng mũi cùng tiếng khóc âm ỉ thì lòng Tiêu Cẩn Chi cũng đau đớn đến không thở được. Anh dần mở hai tay ra để ôm eo cô thật chặt, tiện thể cũng ôm cả người cô vào lồng ngực mình. Anh muốn đưa cô vào trong thế giới bao dung của chính mình, không để cô lại bị kinh hoảng như vậy lần nào nữa, không muốn cô lại cứ sợ sệt như thế, không muốn cô lại bất an như thế, chỉ nguyện một đời an ổn bên cô, năm tháng trôi qua an tĩnh là tốt rồi.
Nếu như không lập tức nói cho Cửu Cửu biết sự thật thì có phải cô vẫn cứ tự trách chính mình? Khi nào cô mới có thể phát hiện ra rằng đứa trẻ vẫn còn và cô cũng không có làm chuyện gì sai trái? Có phải lúc này anh nên nói với cô về sự thật và mong tìm kiếm sự tha thứ của cô chăng?
Tiêu Cẩn Chi bàng hoàng khó dứt, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy khó có thể đưa ra một quyết định như vậy, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,thậm chí còn khó hơn gấp trăm lần so với bàn luận một hợp đồng đàm phán nào đó.
Mỗi một lần, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô thì anh phải nhiều lần châm chước cân nhắc, nghĩ đến vẹn toàn mới dám quyết định.
Có thể việc này, suy cho cùng, anh vẫn nên chờ một chút xem tình hình thế nào rồi mới ra quyết định.
Nếu không, lấy tính tình của cô ấy, trong lúc anh và Lương Kinh Diễm vẫn đang có hôn ước, cô nhất định sẽ chán ghét anh như chán ghét đứa con của mình và Lương Kinh Đào vậy.
Cô đã từng nói, dù cho anh ta có là người tốt nhưng chỉ cần anh ta cùng lên giường với người phụ nữ khác thì cô sẽ không chần chờ mà bỏ anh ta, chứ đừng nói chi đến việc sinh con dưỡng cái.
Đây chính là điều Tiêu Cẩn Chi đang lo sợ.
Lần này, mặc dù là mượn tay người khác để giấu diếm nhưng Tiêu Cửu Cửu vốn thông minh, sớm muộn cô cũng sẽ biết việc này. Còn hiện tại anh chỉ cầu thần linh bảo vệ, chỉ mong cô ấy đừng biết trước. Chờ đến khi anh cố gắng giải quyết mọi chuyện ổn thoả thì sẽ giải thích với cô để cô yên tâm thoải mái sinh ra con của anh và cô.
Tiêu Cẩn Chi đoán đúng rất nhiều chuyện nhưng anh chỉ không biết thật
/151
|