Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Dao Cơ kêu khóc, thống khổ không chịu nổi, nàng ta không phục, nàng ta không tin, nàng ta không cam lòng!
“Nói như vậy, tại tiên giới ngươi là nữ thần vạn chúng rồi?”
Dao Cơ môi mím chặt môi, nước mắt chảy xuống, nhớ tới nàng ta đã từng vô hạn phong cảnh, vạn người kính ngưỡng, nhưng hôm nay. . .
“Vậy ngươi không cảm giác mình rất đau xót sao? Ta tình nguyện thích một Tư Mạnh nhỏ bé lại hèn mọn, cũng không muốn nhìn nữ thần vạn chúng như ngươi nhiều hơn một cái liếc mắt. Mà ngươi, còn mong chờ dính sát theo ta, đem mình biến thành hình dáng như quỷ.”
Dao Cơ toàn thân run rẩy, há miệng, một câu nói cũng không nói được.
Quân Bắc Hàn quá sắc bén, những câu đều đánh trúng chỗ yếu, nói trúng tim đen, khiến nàng ta đau lòng run rẩy.
Nàng ta cũng không biết, vì sao lại biến thành cái dạng này, rõ ràng nàng ta mới là người chiếm hết ưu thế!
Nàng ta bây giờ, làm sao lại rơi vào kết cục này!
“Thương Lăng, ngươi sẽ hối hận.”
“Ta hối hận khi ở tiên giới không bóp chết ngươi.”
“Ngươi. . .”
Sắc mặt Quân Bắc Hàn chợt mất đi vẻ kiên trì.
“Triệt nhi cùng Thanh Yên ở đâu?”
“Bọn hắn chết rồi.”
“Chết? Ngươi thâm độc như thế, nếu như không hành hạ Thanh Yên, ngươi sẽ bỏ qua sao?”
“Ngươi. . . Trong lòng ngươi, ta chính là như vậy sao?”
“Dao Cơ, chẳng lẽ ngươi không phải dạng này sao? Thanh điểu vì ngươi làm ít nhiều chuyện, khi ngươi hại hắn giết hắn, ngươi có nương tay sao? Ngay cả hắn ngươi cũng hạ thủ, huống chi là Thanh Yên ngươi hận thấu xương? Ngươi coi tất cả mọi người đều ngu xuẩn giống như ngươi sao?”
Quân Bắc Hàn cười nhạt, nhìn Dao Cơ, càng nhìn càng căm hận.
Dao Cơ bỗng nhiên cười rộ lên, cười đến thê lương, cười đến không cam lòng, cười đến đau thấu tim gan.
“Đúng, là ta ngu xuẩn. Dại dột một lần lại một lần nhảy vào bẫy của ngươi, không vì gì cả, đơn giản là ta đối với ngươi từ trước tới nay không phòng bị, nhưng ngươi lại tổn thương ta sâu nhất!”
“Tình cảm của ngươi như vậy, ta tình nguyện không cần, nếu như ngươi thật sự yêu ta thì trả Thanh Yên và Vân Triệt lại cho ta.”
“Ngươi nằm mơ, ta cho dù chết, cũng phải để bọn họ cùng ta một chỗ vạn kiếp bất phục! Ha ha ha. . .”
Dao Cơ vừa khóc vừa cười, trên má trái hoa văn mâu càng hiện ra rõ ràng, có thể nhìn thấy bên trong rất nhiều Thực Cốt Trùng đang bò troing thật dữ tợn.
Quân Bắc Hàn nhướn mày, tay vừa dùng lực, trực tiếp cắt đứt tiên căn trên cổ tay Dao Cơ.
“A. . .”
Dao Cơ kêu thảm một tiếng, cũng không cười nổi nữa, trên cổ tay máu me đầm đìa, nhìn rất thê thảm.
Tiên căn là một tiên cơ bản nhất, như kinh mạch tồn tại bên trong cơ thể, nối liền thành một mạch.
Tu luyện thành tiên nhân, sau khi thành tiên, thoát thai hoán cốt dài ra thành tiên căn.
Mà sinh là tiên nhân, vừa sinh ra thì có một bộ tiên căn.
Dao Cơ thuộc về cái sau, nàng là con gái của Nam Phương Xích Đế, trời sinh tiên căn.
Một khi tiên căn bị phế, trên cơ bản tiên đồ cũng triệt để đứt đoạn, có thể tu bổ tiên căn bằng linh đan dược liệu chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Dao Cơ mặc dù vào yêu giới, thành đọa tiên, nhưng tiên căn trong cơ thể nàng ta vẫn còn, bản chất vẫn là tiên.
Bây giờ tiên căn trên cổ tay Dao Cơ bị Quân Bắc Hàn cắt đứt, cơ bản không có khả năng trở về.
Dao Cơ đau đến nét mặt tái nhợt, Thực Cốt Trùng trên người cũng đang không ngừng xao động.
“Thanh Yên cùng Triệt nhi ở đâu? Đừng cho là ta không dám phế ngươi, ta nói được làm được!”
Dao Cơ từ đau nhức bên trong, dần dần khôi phục tinh thần, sau đó kéo ra một nụ cười suy yếu xấu xí.
“Tổn thương một người, cách tốt nhất chính là làm tổn thương người hắn yêu. Thương Lăng, chúng ta không chết không thôi, ngươi không thích ta, vậy thì hận ta, hận đến mãi mãi cũng không thể quên ta!”
/482
|