Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Hoàng hậu, nàng vừa mới sinh thái tử, thân thể không tốt, không thể cảm lạnh, trẫm cho người làm, rất đẹp, nàng nhất định sẽ thích.”
“Chỉ cần là hoàng thượng tặng, thần thiếp cái gì cũng thích.”
Quân Bắc Hàn cười khẽ, một đôi tròng mắt trở nên hết sức sâu thẳm.
Lúc này, Tiểu Linh Tử đi tới, trong tay bưng một kiện áo choàng lông cừu trắng tinh xinh đẹp.
“Thật xinh đẹp!” hai mắt Mộ Thanh Yên tỏa sáng.
“Trẫm mặc cho nàng.”
Quân Bắc Hàn mang áo choàng tới, nhẹ nhàng khoác lên người Mộ Thanh Yên.
Áo choàng rơi xuống, nụ cười Quân Bắc Hàn trong nháy mắt biến mất, ánh mắt lóe lên một tia sát khí.
“Hoàng thượng, người làm sao thế?”
Mộ Thanh Yên nhìn thấy thần sắc Quân Bắc Hàn, kinh ngạc không thôi.
Quân Bắc Hàn không nhanh không chậm lấy từ trong tay áo ra một lưỡi dao sắc bén, phía trên lưỡi dao còn lóe ánh sáng xanh lạnh lẽo, làm cho lòng người đầu run lên.
“Cái này. . . Đây là cái gì?”
“Đây là Trảm Tiên Nhận.”
Mộ Thanh Yên sắc mặt trắng bệch, lui lại mấy bước, nàng ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.
“Hoàng thượng, người đây là ý gì?”
“Có ý gì? Một bó Khổn Tiên Thừng, pháp lực toàn bộ biến mất, ngươi không biết ngươi đã lộ ra nguyên hình sao?”
Quân Bắc Hàn nhìn Dao Cơ trước mắt, cười lạnh một tiếng, cười đến sát khí lạnh thấu xương.
Dao Cơ khiếp sợ lui lại một bước, nhanh chóng vươn tay sờ lên khuôn mặt mình.
Quả nhiên, trên má trái nàng ta, sờ thấy cái kia làm nàng ta căm hận , khiến cho nàng ta thống khổ , khiến cho nàng ta vạn kiếp bất phục huyết sắc mạch lạc, bên trong còn có từng con Thực Cốt Trùng đang bò!
Sau đó nàng ta hét thảm một tiếng, thống khổ kêu gào.
“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!”
Dao Cơ từng bước lui lại, nàng ta dùng lực kéo khoác trên người xuống, nhưng mà cái áo choàng này có kéo thế nào cũng không ra, Khổn Tiên Thừng!
Lúc này, một đội thị vệ từ bên ngoài tiến đến, bao vây Dao Cơ lại.
“Cái Lần này ngươi còn có thể trốn?”
Trong tay Quân Bắc Hàn cầm thanh Trảm Tiên Nhận từng bước tiến tới gần Dao Cơ.
“Tại sao? Tại sao có thể như vậy? Thì ra ngươi một mực gạt ta?”
“Ngươi là tiên, ta là người, thực lực chúng ta vốn không ngang nhau, thực lực không giống nhau, cũng chỉ có thể đua trí lực, không phải sao?”
Quân Bắc Hàn đưa tay, bắt lấy cố tay Dao Cơ, Trảm Tiên Nhận để trên cổ tay nàng ta.
“Ngươi cho rằng ngươi giả bộ rất giống, nhưng từ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã phát hiện, cơ bản khí chất của ngươi không thể so với nàng.”
“Ngươi biết Thanh Yên yêu Triệt nhi nhiều thế nào sao? Không thấy Triệt nhi, nàng sẽ chỉ đi tìm, sẽ không trở về.”
“Ngươi biết trước đó, Thanh Yên vì cứu Triệt nhi, nàng đã giết ba đại thần, đánh Mạnh Tử Nam trọng thương sao? Tha thứ cho hắn? Nói đỡ cho hắn?”
Quân Bắc Hàn cười nhạt: “Triệt nhi không phải ngươi sinh ra, ngươi mới có thể rộng lượng như vậy. Thanh Yên sẽ không giống ngươi, nét mặt giả bộ cùng muôn đời thánh mẫu, phía sau lại ác độc hơn bất kỳ ai.”
“Mỗi một chỗ ngươi đều có kẽ hở, kỹ xảo kém đến mức ta không muốn nhẫn nhịn, chỉ bằng đức hạnh này của ngươi, ta coi như chuyển thế đầu thai ngàn vạn lần, cũng sẽ không thích ngươi bất kỳ lần nào.”
Quân Bắc Hàn mỗi một câu, rơi trên người Dao Cơ đều giống như một lưỡi dao đâm vào trong lòng Dao Cơ, khiến toàn thân nàng ta run rẩy.
“Ngươi nói bậy, ngươi không phải Thương Lăng, ngươi không có ký ức của hắn, ngươi không thể đại diện hắn nói chuyện!”
“Ta không phải Thương Lăng, vậy ngươi tới đây làm chuyện xấu gì?”
“Ngươi, ngươi chỉ là chuyển thế của hắn, chờ ngươi trở về, ngươi sẽ hối hận! Tư Mệnh tính là gì, nhỏ bé lại hèn mọn, vĩnh viễn sống ở trong một góc!”
/482
|