Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Quân Bắc Hàn nhướn mày: “Ngươi điên rồi!”
“Ta là điên rồi, đăn vặt lâu như thế tới nay, ta đã sớm điên rồi! Cùng ta xuống địa ngục đi! Ha ha ha. . .”
Quân Bắc Hàn giận không kềm được, Trảm Tiên Nhận trong tay hắn lại rạch một cái, cắt mất tiên căn trên cái tay còn lại của Dao Cơ.
“A. . .”
Tiếng Dao Cơ kêu thê lương thảm thiết, kèm theo tiếng vừa khóc vừa cười của nàng ta vọng lại trong bầu trời Ung Hòa cung, khiến người nghe sống lưng lạnh buốt.
“Nếu ngươi khăng khăng như vậy, ta chỉ có thể giết ngươi, để tránh ngươi lại làm ác.”
Quân Bắc Hàn mặt không thay đổi, giao Trảm Tiên Nhận cho một thị vệ, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thị vệ kia tiếp nhận Trảm Tiên Nhận, đang muốn tiếp tục đánh gãy tiên căn trên người Dao Cơ, bỗng một cơn gió hồng sắc thổi tới.
Quân Bắc Hàn mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy một hồng y nữ tử, dáng dấp phi thường quyến rũ gợi cảm, một đôi mắt rất biết câu hồn.
Tóc rất dài, rối tung thẳng đến mắt cá chân, một thân lụa mỏng màu đỏ, một đoạn vải ngắn trước ngực, miêu tả sinh động một đôi ngực mềm mại.
Dưới bờ eo tinh tế, một cái váy quá ngắn, ôm chặt lấy mông mà thôi.
Lụa mỏng trên người duyên dáng che đi vóc người như ẩn như hiện, liếc mắt nhìn sang, hết sức câu nhân.
“Chậc chậc, thì ra Thương Lăng là người không biết thương hoa tiếc ngọc!”
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai ngươi tạm thời không cần phải để ý đến, nhưng người này, ta mang đi.”
“Ngươi. . . Dừng tay!”
Trong nháy mắt, một luồng hồng sắc chạy bằng khí cuốn Dao Cơ đi, chỉ để lại một trận mị hương, khiến người miên man bất định.
Quân Bắc Hàn nhìn vị trí rỗng tuếch, cuộn chặt tay, thống hận không thôi.
Lúc này, một thị vệ từ bên ngoài đi tới.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Doãn đại tương quân truyền đến tin tức của hoàng hậu nương nương.”
Quân Bắc Hàn toàn thân chấn động, tiếp nhận tín hàm trong tay thị vệ, nhìn ba chữ: Lộ Trạch sơn.
“Chuẩn bị ngựa!”
“Vâng, hoàng thượng!”
Vùng ngoại ô kinh thành, hồng y nữ tử đem Dao Cơ đặt dưới đất, ngón tay vẩy một cái, lập tức đánh rơi áo choàng trên người nàng ta.
Dao Cơ khôi phục pháp lực, toàn thân run lên, bỗng nhiên đứng lên.
“Ngươi là ai? Tại sao muốn cứu ta?”
“Ta là ai ngươi không cần quản, ngươi chỉ biết là ngươi còn chưa tới lúc chết là đủ rồi.”
Hồng y nữ tử cười quyến rũ động lòng người, một cái nhăn mày một tiếng cười đều là một cái câu nhân.
“Lại muốn lợi dụng ta?”
“Nếu không ngươi cho rằng ngươi còn có giá trị gì?”
Dao Cơ hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, xoay người bay đi.
Hồng y nữ tử nhìn bóng lưng Dao Cơ rời khỏi, khẽ than thở một tiếng.
“Một chữ tình, thật đúng là hại người.”
Nàng điểm mũi chân một cái, lụa mỏng trên người bay lượn, lập tức bay theo sau Dao Cơ.
Lộ Trạch sơn.
Một con khoái mã nhanh chóng đi tới, trên lưng là Mộ Thanh Yên vẻ mặt nghiêm túc.
Trên đầu gối và trán nàng, còn có vết máu ban ngày chảy xuống, nàng liều mạng giành được một con khoái mã, một lát cũng không dám chậm trễ.
Vân Triệt mới ba tháng, từ ban ngày lấy máu đến bây giờ, cơ bản Mộ Thanh Yên không dám tưởng tượng hậu quả.
Nàng chỉ có thể mau nữa, mau hơn một chút.
Nàng đoán không lầm, Quân Bắc Hàn ngăn chặn Dao Cơ, đoạn đường này của nàng phóng ngựa bay nhanh, cũng không có bị Dao Cơ làm khó dễ, Dao Cơ đến giờ cũng không xuất hiện.
Ở trong tối, ánh trăng rơi xuống, Mộ Thanh Yên giục ngựa tiến vào bên trong Lộ Trạch sơn.
Bằng vào hình sơn động Dao Cơ cung cấp, Mộ Thanh Yên nhanh chóng tìm trong Lộ Trạch sơn một lần, thật may, Lộ Trạch sơn cũng không lớn.
/482
|