Editor: Hạ Vy Lam
Beta-er: Phù Đàm Bách Diệp
Con thỏ vừa nói xong, Mộ Thanh Yên và Quân Bắc Hàn không nhịn được mà bật cười.
“Nếu cho ngươi nói chuyện, trò hay này sẽ biến thành trò hài, chắc chắn sẽ bị lộ.” Mộ Thanh Yên cười nói.
Lúc này, Quân Bắc Hàn lại bồi thêm một câu: “Lúc ngươi che mặt không nói chuyện mới giống thần nữ.”
Con thỏ nghe được trợn mắt há hốc mồm, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người bọn họ.
“Các người liên hợp lại khi dễ ta.”
“Ừm, phụ xướng phu tùy*.”
* Phụ xướng phu tùy: vợ làm gì, chồng cũng làm theo.
Quân Bắc Hàn hào phóng thừa nhận, không có chút ngượng ngùng nào.
“……..”
Con thỏ dậm chân, vèo cái chạy mất dạng.
Yêu vật đã bị trừ khử, thần nữ ở lại, quốc sư đến, đại điển tế tổ có thể tiến hành thuận lợi.
Sau khi tế tổ kết thúc, Quân Bắc Hàn dẫn đầu các đại thần vui mừng về triều.
Tang lễ thái hậu Mộ Thanh Yên hết sức đơn giản.
Đơn giản khiến chẳng ai có thể tưởng tượng đây từng là thái hậu buông rèm chấp chính, quyền lực nằm trong tay, oai phong một cõi.
Bị chết ngoài ý muốn, tang lễ đơn giản, không người nhớ đến, rơi vào kết cục này cũng làm người ta mười phần thổn thức.
Sau ba ngày tang lễ của Thái hậu, Quân Bắc Hàn tuyên bố lập Tử Anh thần nữ làm hậu.
Chưa cùng bất kỳ đại thần nào thương lượng, thánh chỉ nhanh chóng ban xuống.
Có thể thấy được quyết tâm cùng quyết định của Quân Bắc Hàn không cho phép bất kỳ kẻ nào thay đổi.
Đối với điều này, rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, nhưng lại không tìm ra bất kỳ khuyết điểm gì.
Bàn về thân phận, Tử Anh thần nữ so với bất kỳ kẻ nào đều tôn quý hơn.
Bàn về công trạng, Tử Anh thần nữ diệt trừ yêu quái cứu vớt toàn bộ triều đình.
Bất kỳ chỗ nào cũng không tìm ra khuyết điểm.
Thánh chỉ này ban xuống làm tan nát vô số trái tim thiếu nữ, nhưng cùng thần nữ so sánh lại tự biết xấu hổ, một chút không phục cũng không dám có.
Sau khi Tử Anh thần nữ vào hoàng cung, liền vào ở cùng Quân Bắc Hàn bên trong Ung Hòa Cung, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ung Hòa Cung.
Mộ Thanh Yên đang trong cung tản bộ, bốn tháng mang thai, bụng nàng đã hơi lớn, nhìn ra được một chút.
Mấy ngày nay, tới giờ nàng ăn rồi lại ngủ, ngủ lại ăn, qua những ngày sâu gạo này chắc phải béo lên một vòng.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống, chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của Mộ Thanh Yên.
Nhìn cảnh sắc cả vườn, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc không gì hơn.
Người nàng yêu cũng yêu nàng như vậy.
Cùng nàng ở một chỗ nuôi dưỡng bảo bảo.
Mộ Thanh Yên khẽ đặt tay trên bụng, cảm nhận đứa bé bên trong, đây là đứa con đầu tiên của nàng.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, nàng nhất định bảo vệ hắn thật tốt, để hắn khỏe mạnh lớn lên.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng cung nữ.
“Hoàng hậu nương nương, thợ may vá đã đến, xin người suy nghĩ để làm giá y.”
Mộ Thanh Yên gật đầu, đi theo cung nữ vào trong điện.
Nàng giang hai tay, nhìn thợ may vá bận rôn, chợt nhớ tới kiếp trước, nàng cũng từng trải qua giờ khắc này.
Khi đó, nàng là tân nương của Hề Minh Húc.
Hiện giờ nàng là hoàng hậu của Quân Bắc Hàn.
Cách một đời, nàng vẫn gả cho hắn.
Bỗng nhiên Mộ Thanh Yên có chút tham lam, hai đời gả cho hắn, vậy đời thứ ba thì sao? Đời đời kiếp kiếp được không?
Suy nghĩ một chút, nàng bỗng nhiên mỉm cười.
Khi Quân Bắc Hàn đến, nhìn thấy một màn này.
Nhìn một lúc, tim của hắn liền tan ra.
Phảng phất trong một cái chớp mắt này, giống như đã từng quen biết, để cho hắn giật mình, muốn nắm thật chặt, tuyệt đối không buông tay.
Khi Mộ Thanh Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của Quân Bắc Hàn.
“Bắc Hàn”
Quân Bắc Hàn đến bên người Mộ Thanh Yên, cầm tay nàng.
“Hoàng hậu của trẫm, có gì phân phó?”
/482
|