Editor: Hạ Vy Lam
Beta-er: Phù Đàm Bách Diệp
Mộ Thanh Yên sửng sốt, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.
“Sự vụ bận rộn như vậy, không cần chịu khó đến chỗ này thế đâu.”
“Nhớ nàng, nghĩ tới bảo bảo của chúng ta, nhịn không được đến đây.”
Quân Bắc Hàn dắt tay Mộ Thanh Yên, đưa nàng vào trong phòng nghỉ tạm.
“Tình huống bên ngoài như thế nào?”
“Đại xá thiên hạ, cả nước hân hoan, giảm thuế ba năm, nàng cảm thấy tình huống bên ngoài sẽ như thế nào?”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, khiếp sợ quay đầu nhìnQuân Bắc Hàn.
Ba điều này, bất kỳ điều gì cũng đều là đại sự chấn động toàn bộ Thanh Quốc, đều có sự tham dự của cả bách tính và triều đình.
Phạm vi rộng rãi, huy động nhân lực, có thể nói không có cái gì long trọng hơn!
“Bắc Hàn, thật ra không cần phô trương lãng phí như vậy….”
Ba sự kiện này, bất luận sự kiện nào cũng không phải việc nhỏ!
“Nhất định phải phô trương lãng phí như vậy, ta chỉ hận không thể cho nàng một hôn lễ long trọng hơn.”
Quân Bắc Hàn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên, khóe miệng chứa đựng nụ cười ngọt ngào.
“Cho người ta yêu nhất một buổi hôn lễ long trọng là chuyện hạnh phúc nhất.”
Mộ Thanh Yên cười khẽ, có những lời này, cả đời này xem như đáng giá.
“Đúng rồi, chàng có biết bây giờ Ngọc Tuyết đã không ở trong hoàng cung hay không?”
“Nữ đại bất trung lưu*.” Quân Bắc Hàn làm bộ làm tịch thở dài: “Bị bắt cóc.”
*Nữ đại bất trung lưu: con gái lớn không dùng được.
Mộ Thanh Yên nhịn không được bật cười, nàng nói: “Khi nào thì tứ hôn cho bọn họ.”
“Chờ hôn lễ qua rồi nói sau, việc của người khác không vội.”
Bỗng nhiên, Quân Bắc Hàn thu lại sắc mặt tươi cười, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Thanh Yên, một tháng sau làm tân nương đẹp nhất của ta.”
“Được.”
Thời gian như nước chảy, nhoáng cái một tháng đã vội vã trôi qua.
Ngày đại hôn, cả nước chúc mừng, trên dưới toàn bộ Thanh quốc đều treo đầy đèn lồng màu đỏ, dán giấy hồng lên cửa sổ, so với lễ mừng năm mới còn náo nhiệt hơn ba phần.
Trong Ung Hòa Cung, Mộ Thanh Yên đang đứng trước bàn trang điểm, cung nữ giúp nàng thay giá y.
So với một tháng trước, bụng Mộ Thanh Yên lại lớn hơn một chút.
Nhưng trước đó giá y đã được làm rộng, che phía dưới, nhìn cũng không ra cái gì.
Giá y đỏ thẫm mặc trên người Mộ Thanh Yên, lộ ra khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ.
“Hoàng hậu nhìn thật đẹp a!”
Con thỏ đứng bên cạnh, nhìn liền ngây người.
“Chờ ngày nào đó ngươi xuất giá, ngươi cũng có cơ hội đẹp như vậy.” Mộ Thanh Yên khẽ cười nói.
Mặt con thỏ đỏ lên, nàng lập tức lui về phía sau vài bước, thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác.
“Ta mới không cần xuất giá đâu!”
“Ngươi không lấy chồng à? Ta đây ban thưởng cho Doãn đại tướng quân một hôn sự khác?”
“Không được!”
Con thỏ vội vàng nhày dựng lên, đôi mắt to tròn nhìn Mộ Thanh Yên
Mộ Thanh Yên đưa tay nắm nhẹ tay con thỏ.
“Ngọc Tuyết, nếu ngươi thật sự muốn gả cho hắn, ngươi còn một đoạn đường thật dài phải đi.”
Con thỏ sửng sốt, nụ cười vơi đi.
“Ngươi là yêu, hắn là người, giữa các ngươi còn cách một khoảng cách lớn, ngươi nhất định phải tìm ra cách loại bỏ yêu khí trên người ngươi, mới có thể không làm hắn bị thương, biết không?”
Con thỏ sửng sốt một lúc lâu: “Người, làm sao người biết? Ta chưa nghe bao giờ.”
“Nghe ta không sai, ta sẽ không hại ngươi.”
Con thỏ gật đầu: “Vậy được, chờ người hạ sinh bảo bảo, ta sẽ tìm ra cách.”
Mộ Thanh Yên sờ đầu con thỏ, giống như một tỷ tỷ, vừa ôn nhu lại vừa không muốn xa rời.
“Hoàng hậu nương nương, giờ lành đã đến, người nên lên kiệu hoa.” Tử Tô cúi đầu nói.
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, gật đầu, nên lên kiệu hoa rồi.
“Đi thôi.”
/482
|