Editor: Hạ Vy Lam
Beta-er: Phù Đàm Bách Diệp
Khi Tử Anh thần nữ đồng ý ở lại, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên nhảy nhót hoan hô.
Lúc này chỉ Quân Bắc Hàn có sắc mặt trầm tĩnh, bình tĩnh như cũ, khóe miệng vẽ ra một nụ cười thản nhiên yếu ớt.
“Vậy trẫm an bài cho thần nữ vào ở Cam Tuyền Cung, khanh xem được không?”
Tử Anh thần nữ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nghe thấy an bài như vậy, không ít đại thần cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ một chút lại hợp tình hợp lý.
Cam Tuyền Cung là cung điện của hoàng đế và thái hậu, thái hậu đã qua đời, bây giờ đón Tử Anh thần nữ vào Cam Tuyền Cung, có ý tứ sâu xa.
Buổi sáng dài dằng dặc cuối cùng cũng chấm dứt.
Đạo trưởng Nam Tư Trạch được tôn sùng là quốc sư, Tử Anh thần nữ vào ở Cam Tuyền Cung, yêu quái ở hành cung bị loại trừ.
Tất cả mọi người đều yên tâm, đại điển tế tổ có thể tiếp tục tiến hành.
Một chỗ yên tĩnh trong sân nhỏ của Cam Tuyền cung.
Mộ Thanh Yên nằm nghiêng trên ghế quý phi, lười biếng híp mắt.
Bên người nàng, một cung nữ đang thật cẩn thận vẽ lên mu bàn tay trái một họa tiết hoa anh đào.
“A…”
Mộ Thanh Yên đau đến mức tay run lên, chân mày nhíu chặt.
Quân Bắc Hàn ngồi bên người Mộ Thanh Yên, dùng tay xoa đầu nàng.
“Thanh Yên, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ xong.”
Mộ Thanh Yên thở dài, thật ra nàng không phải là người sợ đau.
Nhưng sau khi mang thai, cả người càng lúc càng lười, tính tình cũng càng ngày càng kém, cái gì cũng sợ, sợ đau sợ khổ, sợ ủy khuất.
” Thái hậu thật đáng thương, người nhìn ta.”
Con thỏ đứng bên cạnh, hưng phấn vươn tay trái, trên đó xuất hiện một đóa hoa anh đào màu tím.
Con thỏ lắc lắc tay, lập tức hoa anh đào màu tím liền biến mất không thấy bóng dáng.
Nàng lại lắc lắc tay, hoa anh đào màu tím lại xuất hiện, lặp lại vài lần, lắc quên cả trời đất.
“Thái hậu, người xem ta có phép thuật, có thể đổi tới đổi lui, không cần vẽ đau như vậy! Người không có, không có cách nào hết đau!”
Mộ Thanh Yên liếc con thỏ trắng một cái, đây là đang khoe khoang phép thuật với nàng?
Nhớ năm đó, khi nàng vẫn là Tư Mệnh, con thỏ này không cần nghi ngờ sẽ được làm món khai vị.
Hiện giờ thế nhưng lại bị một con thỏ pháp lực thấp kém lừa gạt quần chúng xem thường?
“Còn không phải là pháp thuật ngươi quá yếu? Bằng không cứ biến cho ta một cái là được rồi, còn muốn ta vẽ.”
Mộ Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ.
“Ta cũng muốn, nhưng mà phép thuật của ta không đủ, sau khi cho người một lúc liền biến mất.”
Con thỏ bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Giả trang thành thần nữ hạ phàm chơi rất thích sao?” Mộ Thanh Yên giương mắt hỏi.
Con thỏ gật đầu như giã tỏi, hưng phấn không thôi.
“Chơi rất vui, tròng mắt những người đó trừng như chuông đồng, bị thủ thuật che mắt dọa cho sửng sốt, haha…Thật khờ.”
“Đó là vì trước đấy bọn họ bị yêu quái trong truyền thuyết và những người khác mất mạng làm cho sợ hãi mới không cần suy nghĩ mà tin tưởng ngươi.”
Cho đến hôm nay Mộ Thanh Yên mới biết được toàn bộ kế hoạch của Quân Bắc Hàn.
Mượn danh yêu quái, giết chết tai họa bên người, đồng thời để cho thái hậu biến mất vĩnh viễn.
Lại đến thần nữ giáng trần, thân phận tôn quý, hào quang vạn trượng, vậy nếu như lập hậu thì không ai có thể phản đối.
Tâm tư Quân Bắc Hàn cẩn thận thâm trầm, từng bước mưu đồ, tỉ mỉ bố trí làm Mộ Thanh Yên thật sự thán phục.
“Thật đáng tiếc, hôm nay vậy mà không cho ta nói chuyện, ta còn muốn phổ độ chúng sinh, giáo huấn người phàm cơ!”
Con thỏ chưa thỏa mãn nháy nháy mắt, nhớ lại lúc ấy mọi người sùng bái, hào quang bắn bốn phía thật oai phong.
/482
|