Thoáng chốc khi cô viết xuống, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, thực ra số tiền này có một nửa thuộc về Hạ Thiên Tường, nếu không phải anh ủng hộ cô đua xe, cô sẽ không thắng.
Còn có nếu anh không dạy cô, ngay cả xe cô cũng chẳng biết lái.
“Cô Tô, có thể phát biểu cảm nghĩ khi lãnh thưởng không?” Người dẫn chương trình liên tiếp nói vài câu dí dỏm, khiến hiện trường sôi nổi, sau đó đề nghị ‘Tô Nhược Hân phát biểu cảm nghĩ khi nhận phần thưởng.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường cách đó không xa, gật đầu đáp: “Được.”
“Vậy có thể mời cô Tô tháo khẩu trang xuống, để người hâm mộ toàn trường của chúng tôi được ngắm nhìn khuôn mặt của cô không?”
“Chuyện này…”
“Mọi người hãy động viên cô Tô nào.” Người dẫn chương trình tay cầm micro ra hiệu khán giả ở hiện trường cổ vũ Tô Nhược Hân cởi khẩu trang.
“Cởi ra.”
“Cởi ra.”
Khán giả ngoài sân sôi nổi, tất cả đều tò mò bên dưới lớp khẩu trang sẽ là gương mặt xinh đẹp như thế nào.
Bị nhiều người ở hiện trường thúc giục, Tô Nhược Hân đỏ mặt: “Vậy được, ba giây thôi nhé.”
“Được, chỉ cần cô Tô chịu tháo ra để chúng tôi ngắm gương mặt là tốt rồi, một giây thôi cũng đủ”
Bàn tay Tô Nhược Hân chạm vào nút buộc khẩu trang, nhanh chóng nhìn về phía Hạ Thiên Tường, thấy anh không phản đối chỉ nhìn cô với ánh mắt ấm áp, trong mắt đong đầy dịu dàng.
Giơ tay.
Nhẹ nhàng đặt lên.
Kéo khẩu trang xuống.
Khán giả hiện trường đang nhìn chằm chằm màn hình, vừa la lên một tiếng đã im bặt ngay lập tức.
Trong không khí chớp mắt chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Im ắng đến độ nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Cô gái trên màn hình đẹp đến mức khiến người ta không thể hình dung bằng ngôn ngữ.
Gương mặt chỉ cỡ lòng bàn tay xinh xắn như tranh, nếu tách riêng ngũ quan để ngắm nghía thì không hề hoàn hảo, cũng không tiêu chuẩn, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì gương mặt kia lập tức sinh động thành một vẻ đẹp khó lòng hình dung.
Mắt thấy ánh sáng “lách tách” lóe lên, Tô Nhược.
Hân nhanh nhẹn đeo khẩu trang lại, khiêm tốn, cô thích làm người khiêm tốn.
“Ơ, sao nhanh như vậy cô Tô đã đeo khẩu trang lại rồi? Quá đẹp, mọi người còn chưa ngắm đủ đấy.”
Người dẫn chương trình đại diện khán giả lên tiếng phản đối.
Tô Nhược Hân cười khẽ: ‘Lỡ như có người nhớ tướng mạo của tôi, đến cướp một tỷ vừa đến tay còn chưa kịp nóng chẳng phải tôi lỗ rồi à.”
“Haha, cô Tô thật hài hước.” Người dẫn chương trình không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Tiếp theo, xin mời cô Tô phát biểu cảm nghĩ”
Còn có nếu anh không dạy cô, ngay cả xe cô cũng chẳng biết lái.
“Cô Tô, có thể phát biểu cảm nghĩ khi lãnh thưởng không?” Người dẫn chương trình liên tiếp nói vài câu dí dỏm, khiến hiện trường sôi nổi, sau đó đề nghị ‘Tô Nhược Hân phát biểu cảm nghĩ khi nhận phần thưởng.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường cách đó không xa, gật đầu đáp: “Được.”
“Vậy có thể mời cô Tô tháo khẩu trang xuống, để người hâm mộ toàn trường của chúng tôi được ngắm nhìn khuôn mặt của cô không?”
“Chuyện này…”
“Mọi người hãy động viên cô Tô nào.” Người dẫn chương trình tay cầm micro ra hiệu khán giả ở hiện trường cổ vũ Tô Nhược Hân cởi khẩu trang.
“Cởi ra.”
“Cởi ra.”
Khán giả ngoài sân sôi nổi, tất cả đều tò mò bên dưới lớp khẩu trang sẽ là gương mặt xinh đẹp như thế nào.
Bị nhiều người ở hiện trường thúc giục, Tô Nhược Hân đỏ mặt: “Vậy được, ba giây thôi nhé.”
“Được, chỉ cần cô Tô chịu tháo ra để chúng tôi ngắm gương mặt là tốt rồi, một giây thôi cũng đủ”
Bàn tay Tô Nhược Hân chạm vào nút buộc khẩu trang, nhanh chóng nhìn về phía Hạ Thiên Tường, thấy anh không phản đối chỉ nhìn cô với ánh mắt ấm áp, trong mắt đong đầy dịu dàng.
Giơ tay.
Nhẹ nhàng đặt lên.
Kéo khẩu trang xuống.
Khán giả hiện trường đang nhìn chằm chằm màn hình, vừa la lên một tiếng đã im bặt ngay lập tức.
Trong không khí chớp mắt chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Im ắng đến độ nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Cô gái trên màn hình đẹp đến mức khiến người ta không thể hình dung bằng ngôn ngữ.
Gương mặt chỉ cỡ lòng bàn tay xinh xắn như tranh, nếu tách riêng ngũ quan để ngắm nghía thì không hề hoàn hảo, cũng không tiêu chuẩn, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì gương mặt kia lập tức sinh động thành một vẻ đẹp khó lòng hình dung.
Mắt thấy ánh sáng “lách tách” lóe lên, Tô Nhược.
Hân nhanh nhẹn đeo khẩu trang lại, khiêm tốn, cô thích làm người khiêm tốn.
“Ơ, sao nhanh như vậy cô Tô đã đeo khẩu trang lại rồi? Quá đẹp, mọi người còn chưa ngắm đủ đấy.”
Người dẫn chương trình đại diện khán giả lên tiếng phản đối.
Tô Nhược Hân cười khẽ: ‘Lỡ như có người nhớ tướng mạo của tôi, đến cướp một tỷ vừa đến tay còn chưa kịp nóng chẳng phải tôi lỗ rồi à.”
“Haha, cô Tô thật hài hước.” Người dẫn chương trình không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Tiếp theo, xin mời cô Tô phát biểu cảm nghĩ”
/1174
|