Chắc chắn là lỗ tai cô bị ảo thính rồi.
“Thật đấy.” Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu, chuyện anh không nói với Tô Nhược Hân là do tối nay khán giả đến hiện trường xem thi đấu, trước khi đua xe đều nhất trí cho rằng Tô Nhược Hân sẽ thua, cho nên gần như không một ai đặt cược cô thắng, bởi thế tiền cô thắng được mới nhiều như vậy.
Nếu không rất ít khi có trận đấu nào thắng nhiều đến thế.
Chỉ có mấy chục triệu đến mấy trăm triệu thôi.
Tô Nhược Hân lại cắn môi, đau, rất đau: “Hahaha, Hạ Thiên Tường, anh đi lãnh tiền thưởng với em nhé.” Nói xong cô mở cửa bước xuống xe.
Mấy chuyện như lãnh tiền thưởng thì tất nhiên phải tích cực rồi.
Nhưng vừa nói đến lãnh tiền thưởng, bỗng nhiên cô nhớ đến lời hứa khi trước người đàn ông đã nói với người ở sân tập, quay đầu hỏi Hạ Thiên Tường: “Chắc không phải anh thật sự muốn lấy tiền thưởng của em để chia đấy chứ?”
“Quân tử nói một là một.” Hạ Thiên Tường khẽ cười bảo.
Tô Nhược Hân lập tức xụ mặt: “Vậy anh đi lãnh đi” Cô lãnh về phải chia lại, lãnh cũng coi như không lãnh, nghĩ thôi đã thấy đau rồi.
Cô không muốn cảm nhận cảm giác tiền đến tay còn chưa cầm nóng đã bị cướp đi.
Đau thương biết mấy.
Cô không muốn cảm nhận đâu.
Dứt khoát đưa hết toàn bộ cho Hạ Thiên Tường cho xong.
Không nhìn thấy sẽ được thanh tịnh.
Hạ Thiên Tường buồn cười nhìn vẻ sa sút của Tô Nhược Hân, học theo cô duỗi tay nhéo mặt cô: “Của em vẫn là của em, những gì anh hứa anh sẽ bỏ tiền để chia, cứ coi như làm việc thiện, ừm, em đi lãnh đi”
Ngay lập tức Tô Nhược Hân nhảy nhót trở lại: “Đây là do anh nói đấy nhé, không cho phép lật lọng.”
Không phải cô chỉ yêu tiền, thật sự là lần đầu tiên trong đời trải nghiệm chuyện đó, tất nhiên cô không muốn bỏ qua, cũng xem như kỷ niệm một cột mốc quan trọng trong đời cô.
“Không lật lọng đâu, đi đi.” Hạ Thiên Tường nhìn ánh mắt cô gái sáng như sao trời, chỉ muốn cuộc sống sau này của cô luôn có anh bên cạnh bầu bạn, từng bước từng bước, dẫn dắt cô đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Tô Nhược Hân vui vẻ xuống xe, đi theo trọng tài lãnh thưởng.
Đây là thùng tiên đầu tiên trong đời cô, hơn một tỷ lận đấy.
Nghĩ thôi đã kích động lắm rồi.
Chuyện này còn kích động hơn cả việc Hạ Thiên Tường tặng xe đua cho cô nữa.
Bởi vì suốt trận đua xe này, toàn bộ đều do một mình cô hoàn thành.
Đương nhiên cũng có công của Hạ Thiên Tường, nếu không có anh ngồi cạnh cô, chắc chắn cô sẽ không thể hoàn thành cuộc đua một cách hoàn hảo như vậy.
Ngoảnh lại nhìn về phía chiếc xe đua cách đó mười mét còn đang bốc cháy, hai người trong xe lúc này đã được khiêng ra ngoài, xe cứu hỏa đang dập lửa, Minh Lan khập khiễng rời khỏi chiếc xe, vì bị lửa hun mà gương mặt đen nhẻm hoàn toàn không nhìn ra được diện mạo vốn có, rất xấu xí.
“Cô Tô, đây là tiền thưởng của cuộc đua lần này, ký tên xong sẽ thuộc về cô.” Nhân viên đường đua đưa giấy chứng nhận cho Tô Nhược Hân, mời cô ký tên xong là có thể lãnh thưởng.
Tô Nhược Hân nhận bút, vui vẻ viết tên của mình.
“Thật đấy.” Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu, chuyện anh không nói với Tô Nhược Hân là do tối nay khán giả đến hiện trường xem thi đấu, trước khi đua xe đều nhất trí cho rằng Tô Nhược Hân sẽ thua, cho nên gần như không một ai đặt cược cô thắng, bởi thế tiền cô thắng được mới nhiều như vậy.
Nếu không rất ít khi có trận đấu nào thắng nhiều đến thế.
Chỉ có mấy chục triệu đến mấy trăm triệu thôi.
Tô Nhược Hân lại cắn môi, đau, rất đau: “Hahaha, Hạ Thiên Tường, anh đi lãnh tiền thưởng với em nhé.” Nói xong cô mở cửa bước xuống xe.
Mấy chuyện như lãnh tiền thưởng thì tất nhiên phải tích cực rồi.
Nhưng vừa nói đến lãnh tiền thưởng, bỗng nhiên cô nhớ đến lời hứa khi trước người đàn ông đã nói với người ở sân tập, quay đầu hỏi Hạ Thiên Tường: “Chắc không phải anh thật sự muốn lấy tiền thưởng của em để chia đấy chứ?”
“Quân tử nói một là một.” Hạ Thiên Tường khẽ cười bảo.
Tô Nhược Hân lập tức xụ mặt: “Vậy anh đi lãnh đi” Cô lãnh về phải chia lại, lãnh cũng coi như không lãnh, nghĩ thôi đã thấy đau rồi.
Cô không muốn cảm nhận cảm giác tiền đến tay còn chưa cầm nóng đã bị cướp đi.
Đau thương biết mấy.
Cô không muốn cảm nhận đâu.
Dứt khoát đưa hết toàn bộ cho Hạ Thiên Tường cho xong.
Không nhìn thấy sẽ được thanh tịnh.
Hạ Thiên Tường buồn cười nhìn vẻ sa sút của Tô Nhược Hân, học theo cô duỗi tay nhéo mặt cô: “Của em vẫn là của em, những gì anh hứa anh sẽ bỏ tiền để chia, cứ coi như làm việc thiện, ừm, em đi lãnh đi”
Ngay lập tức Tô Nhược Hân nhảy nhót trở lại: “Đây là do anh nói đấy nhé, không cho phép lật lọng.”
Không phải cô chỉ yêu tiền, thật sự là lần đầu tiên trong đời trải nghiệm chuyện đó, tất nhiên cô không muốn bỏ qua, cũng xem như kỷ niệm một cột mốc quan trọng trong đời cô.
“Không lật lọng đâu, đi đi.” Hạ Thiên Tường nhìn ánh mắt cô gái sáng như sao trời, chỉ muốn cuộc sống sau này của cô luôn có anh bên cạnh bầu bạn, từng bước từng bước, dẫn dắt cô đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Tô Nhược Hân vui vẻ xuống xe, đi theo trọng tài lãnh thưởng.
Đây là thùng tiên đầu tiên trong đời cô, hơn một tỷ lận đấy.
Nghĩ thôi đã kích động lắm rồi.
Chuyện này còn kích động hơn cả việc Hạ Thiên Tường tặng xe đua cho cô nữa.
Bởi vì suốt trận đua xe này, toàn bộ đều do một mình cô hoàn thành.
Đương nhiên cũng có công của Hạ Thiên Tường, nếu không có anh ngồi cạnh cô, chắc chắn cô sẽ không thể hoàn thành cuộc đua một cách hoàn hảo như vậy.
Ngoảnh lại nhìn về phía chiếc xe đua cách đó mười mét còn đang bốc cháy, hai người trong xe lúc này đã được khiêng ra ngoài, xe cứu hỏa đang dập lửa, Minh Lan khập khiễng rời khỏi chiếc xe, vì bị lửa hun mà gương mặt đen nhẻm hoàn toàn không nhìn ra được diện mạo vốn có, rất xấu xí.
“Cô Tô, đây là tiền thưởng của cuộc đua lần này, ký tên xong sẽ thuộc về cô.” Nhân viên đường đua đưa giấy chứng nhận cho Tô Nhược Hân, mời cô ký tên xong là có thể lãnh thưởng.
Tô Nhược Hân nhận bút, vui vẻ viết tên của mình.
/1174
|