Tô Nhược Hân lại lần nữa nhìn về phía Hạ Thiên Tường, giờ phút này cô đã trở thành nhân vật tiêu điểm ở hiện trường.
Dưới sân khấu cách đó không xa, Minh Lan nhìn Tô Nhược Hân trên sân khấu với vẻ oán hận, cô ta luôn cho rằng dưới lớp khẩu trang kia là một cô gái xấu xí, chỉ vì có tiền mới thắng được trái tim đàn ông, nhưng khi trông thấy gương mặt của Tô Nhược Hân, cô ta sững sờ ngay lập tức.
Gương mặt xinh xắn mày mắt như tranh, thật sự vô cùng xinh đẹp.
Có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ta từng nhìn thấy.
Cho dù cô ta không muốn đến mấy cũng phải thừa nhận, cô gái kia đẹp hơn cô ta, với tướng mạo của cô ta ngay cả xách dép cho cô gái kia cũng không xứng.
Quá đẹp.
Kết thúc rồi.
Tiền đã đến tay.
Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy về phía Hạ Thiên Tường dưới sân khấu, nhào thẳng vào lòng anh.
Đúng vậy, lao thẳng vào lòng anh trước mặt tất cả mọi người.
Khiến cho khán giả ở hiện trường đều bắt đầu suy đoán thân phận của Hạ Thiên Tường.
Đáng tiếc người đàn ông đeo khẩu trang, mãi cho đến nay cũng không nhìn thấy gương mặt thật của anh.
“Chắc em đói rồi nhỉ?’ Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân đi về phía xe đua, tuy trưa nay Tô Nhược Hân đã ăn bánh gạo cuộn và thịt hầm, nhưng trải qua tiêu hao suốt bốn tiếng, anh cảm thấy chắc chắn Tô Nhược Hân lại đói nữa rồi.
Tô Nhược Hân chính là bé mèo nhỏ ham ăn thích ăn hàng.
Còn anh hoàn toàn khác, cũng rất biến thái, thế mà lại thích ngắm dáng vẻ lúc Tô Nhược Hân ăn uống.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nghe nói những người đàn ông khác không thích thấy phụ nữ ăn uống thả ga, nhưng anh lại thích.
Con người lấy ăn làm gốc, anh thật sự không hiểu tại sao rất nhiều người phụ nữ lại nhịn ăn đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nghe nói có nhiều phụ nữ khi dùng bữa, một bàn †ay cũng đủ đếm hết số hạt cơm mà họ ăn…
Nhược Hân nhà anh không cần như thế.
Cô gầy, cô là của anh.
Cô mập, cô vẫn là của anh.
Từ đầu đến cuối đều không chạy khỏi kết quả sẽ là người của anh.
“Ừm ừm, em đói rồi, em muốn ăn xiên nướng.”
“Được, lên xe đợi anh, anh sẽ vào nhanh thôi.”
Hạ Thiên Tường đã đưa xe đua và chìa khóa của McLaren cho Tô Nhược Hân, về phần anh, anh phải giải quyết hậu quả, đã hứa sẽ chia đều tiền thưởng, Hạ Thiên Tường anh trước giờ nói được làm được.
Tất nhiên hơn một tỷ kia chắc chắn lấy từ tiền túi của anh, anh sẽ không lấy một đồng tiền thưởng nào của Tô Nhược Hân.
Dáng vẻ cô gái vui đến không ngậm miệng được vẫn luôn ở trước mắt anh, hóa ra tất cả sự tốt đẹp đều không sánh bằng vẻ đẹp mà nụ cười cô mang đến cho anh.
Đó cũng là điều tốt đẹp nhất mà anh muốn có.
Nhưng có người lại xông đến trước mặt hai người họ: “Rốt… rốt cuộc anh là ai? Anh đang chơi em sao?”
Là Minh Lan.
Dưới sân khấu cách đó không xa, Minh Lan nhìn Tô Nhược Hân trên sân khấu với vẻ oán hận, cô ta luôn cho rằng dưới lớp khẩu trang kia là một cô gái xấu xí, chỉ vì có tiền mới thắng được trái tim đàn ông, nhưng khi trông thấy gương mặt của Tô Nhược Hân, cô ta sững sờ ngay lập tức.
Gương mặt xinh xắn mày mắt như tranh, thật sự vô cùng xinh đẹp.
Có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ta từng nhìn thấy.
Cho dù cô ta không muốn đến mấy cũng phải thừa nhận, cô gái kia đẹp hơn cô ta, với tướng mạo của cô ta ngay cả xách dép cho cô gái kia cũng không xứng.
Quá đẹp.
Kết thúc rồi.
Tiền đã đến tay.
Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy về phía Hạ Thiên Tường dưới sân khấu, nhào thẳng vào lòng anh.
Đúng vậy, lao thẳng vào lòng anh trước mặt tất cả mọi người.
Khiến cho khán giả ở hiện trường đều bắt đầu suy đoán thân phận của Hạ Thiên Tường.
Đáng tiếc người đàn ông đeo khẩu trang, mãi cho đến nay cũng không nhìn thấy gương mặt thật của anh.
“Chắc em đói rồi nhỉ?’ Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân đi về phía xe đua, tuy trưa nay Tô Nhược Hân đã ăn bánh gạo cuộn và thịt hầm, nhưng trải qua tiêu hao suốt bốn tiếng, anh cảm thấy chắc chắn Tô Nhược Hân lại đói nữa rồi.
Tô Nhược Hân chính là bé mèo nhỏ ham ăn thích ăn hàng.
Còn anh hoàn toàn khác, cũng rất biến thái, thế mà lại thích ngắm dáng vẻ lúc Tô Nhược Hân ăn uống.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nghe nói những người đàn ông khác không thích thấy phụ nữ ăn uống thả ga, nhưng anh lại thích.
Con người lấy ăn làm gốc, anh thật sự không hiểu tại sao rất nhiều người phụ nữ lại nhịn ăn đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nghe nói có nhiều phụ nữ khi dùng bữa, một bàn †ay cũng đủ đếm hết số hạt cơm mà họ ăn…
Nhược Hân nhà anh không cần như thế.
Cô gầy, cô là của anh.
Cô mập, cô vẫn là của anh.
Từ đầu đến cuối đều không chạy khỏi kết quả sẽ là người của anh.
“Ừm ừm, em đói rồi, em muốn ăn xiên nướng.”
“Được, lên xe đợi anh, anh sẽ vào nhanh thôi.”
Hạ Thiên Tường đã đưa xe đua và chìa khóa của McLaren cho Tô Nhược Hân, về phần anh, anh phải giải quyết hậu quả, đã hứa sẽ chia đều tiền thưởng, Hạ Thiên Tường anh trước giờ nói được làm được.
Tất nhiên hơn một tỷ kia chắc chắn lấy từ tiền túi của anh, anh sẽ không lấy một đồng tiền thưởng nào của Tô Nhược Hân.
Dáng vẻ cô gái vui đến không ngậm miệng được vẫn luôn ở trước mắt anh, hóa ra tất cả sự tốt đẹp đều không sánh bằng vẻ đẹp mà nụ cười cô mang đến cho anh.
Đó cũng là điều tốt đẹp nhất mà anh muốn có.
Nhưng có người lại xông đến trước mặt hai người họ: “Rốt… rốt cuộc anh là ai? Anh đang chơi em sao?”
Là Minh Lan.
/1174
|