Cứ như vậy, cũng không biết đã bắt nạt người ta bao lâu, Hạ Thiên Tường mới từ từ buông Tô Nhược Hân ra.
Sau đó anh dựa vào gối cúi đầu nhìn cô gái đang hơi cụp mắt không dám nhìn anh kia, nhìn thật lâu không dời mắt.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.
Vì cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Thiên Tường.
Lúc anh nhìn cô, cô cứ có cảm giác như mình đang không mặc quần áo vậy. Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn không thể che giấu được bất cứ thứ gì.
“Tám giờ sáu phút sáng ngày mười sáu Bác Ái sẽ khai trương. Em làm chủ nhé?”
Tô Nhược Hân “huych” một tiếng bật người dậy: “Hạ Thiên Tường, em chưa nhận lời với anh là sẽ nhận phòng khám đó.”
“Đất đắt lắm, em có thể đừng lãng phí không?” Hạ Thiên Tường cúi đầu cười hỏi.
“Anh không thèm nói tiếng nào với em đã cho xây rồi. Hạ Thiên Tường, từ trước đến nay em chưa từng nhận lời với anh.” Phòng khám lớn như vậy khiến Tô Nhược Hân cảm thấy mình rất áp lực.
“Bây giờ em nhận lời cũng không muộn, ngoan.”
Ngón tay anh dừng trên đôi môi như cánh hóa của Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng chà xát. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái xinh đẹp càng ngày càng quyến rũ động lòng người.
Đúng vậy, Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã nghĩ tới từ quyến rũ này.
Quả nhiên cô gái nhỏ cần phải dạy bảo mới được.
Mặc dù chỉ mới hơn hai tháng như cô gái nhỏ đã lặng lẽ trưởng thành rồi.
“Không nhận.”
Sau đó ngay lúc Hạ Thiên Tường đang mê muội trong khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của cô gái thì chợt nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân đang nói cho Hạ Thiên Tường biết cô không cần phòng khám của anh.
Nhưng câu này dừng trong tay Hạ Thiên Tường thì lại thành một cách làm nũng, một cử chỉ đã nghiện còn ngại nên anh lại không nhịn được muốn cúi đầu xuống.
Chỉ là lần này Tô Nhược Hân lại đẩy mặt anh ra ngay: “Hạ Thiên Tường, anh đang bị thương đó. Nếu anh muốn bị đau thì cứ tiếp tục đi.”
Gô biết hậu quả của việc để anh thân mật là cái gì.
Đó chính là khó kìm lòng nổi.
Nhưng trước kia anh còn có thể tiếp tục bắt nạt cô được chứ bây giờ thì chịu.
Anh cần phải nghỉ ngơi.
Ít nhất cũng phải nghỉ ba ngày mới có thể hoạt động tự do được.
Có lẽ vẫn không thể hoạt động thoải mái trên diện rộng nhưng vậy cũng đã nhanh lắm rồi. Nếu là một người bình thường khác, không được cô châm cứu cho thì ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng nữa “
mới có thể hoạt động thoải mái được.
“Nhược Hân, em… anh…’ Vốn dĩ Hạ Thiên Tường vấn chưa cảm thấy gì, kết quả là bị một câu như thế của Tô Nhược Hân làm cho bốc lửa, sau đó anh không muốn buông tha cho cô nữa.
Nhưng anh lại không thể cử động thoải mái được nên nếu muốn thật thì trừ khi Tô Nhược Hân chủ động.
Sau đó anh dựa vào gối cúi đầu nhìn cô gái đang hơi cụp mắt không dám nhìn anh kia, nhìn thật lâu không dời mắt.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.
Vì cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Thiên Tường.
Lúc anh nhìn cô, cô cứ có cảm giác như mình đang không mặc quần áo vậy. Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn không thể che giấu được bất cứ thứ gì.
“Tám giờ sáu phút sáng ngày mười sáu Bác Ái sẽ khai trương. Em làm chủ nhé?”
Tô Nhược Hân “huych” một tiếng bật người dậy: “Hạ Thiên Tường, em chưa nhận lời với anh là sẽ nhận phòng khám đó.”
“Đất đắt lắm, em có thể đừng lãng phí không?” Hạ Thiên Tường cúi đầu cười hỏi.
“Anh không thèm nói tiếng nào với em đã cho xây rồi. Hạ Thiên Tường, từ trước đến nay em chưa từng nhận lời với anh.” Phòng khám lớn như vậy khiến Tô Nhược Hân cảm thấy mình rất áp lực.
“Bây giờ em nhận lời cũng không muộn, ngoan.”
Ngón tay anh dừng trên đôi môi như cánh hóa của Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng chà xát. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái xinh đẹp càng ngày càng quyến rũ động lòng người.
Đúng vậy, Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã nghĩ tới từ quyến rũ này.
Quả nhiên cô gái nhỏ cần phải dạy bảo mới được.
Mặc dù chỉ mới hơn hai tháng như cô gái nhỏ đã lặng lẽ trưởng thành rồi.
“Không nhận.”
Sau đó ngay lúc Hạ Thiên Tường đang mê muội trong khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của cô gái thì chợt nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân đang nói cho Hạ Thiên Tường biết cô không cần phòng khám của anh.
Nhưng câu này dừng trong tay Hạ Thiên Tường thì lại thành một cách làm nũng, một cử chỉ đã nghiện còn ngại nên anh lại không nhịn được muốn cúi đầu xuống.
Chỉ là lần này Tô Nhược Hân lại đẩy mặt anh ra ngay: “Hạ Thiên Tường, anh đang bị thương đó. Nếu anh muốn bị đau thì cứ tiếp tục đi.”
Gô biết hậu quả của việc để anh thân mật là cái gì.
Đó chính là khó kìm lòng nổi.
Nhưng trước kia anh còn có thể tiếp tục bắt nạt cô được chứ bây giờ thì chịu.
Anh cần phải nghỉ ngơi.
Ít nhất cũng phải nghỉ ba ngày mới có thể hoạt động tự do được.
Có lẽ vẫn không thể hoạt động thoải mái trên diện rộng nhưng vậy cũng đã nhanh lắm rồi. Nếu là một người bình thường khác, không được cô châm cứu cho thì ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng nữa “
mới có thể hoạt động thoải mái được.
“Nhược Hân, em… anh…’ Vốn dĩ Hạ Thiên Tường vấn chưa cảm thấy gì, kết quả là bị một câu như thế của Tô Nhược Hân làm cho bốc lửa, sau đó anh không muốn buông tha cho cô nữa.
Nhưng anh lại không thể cử động thoải mái được nên nếu muốn thật thì trừ khi Tô Nhược Hân chủ động.
/1174
|