“Thế ai uống?” Không biết vì sao sau khi nghe thấy câu này của Hạ Thiên Tường, trái tim Tô Nhược Hân đột nhiên vọt lên cổ họng, cảm giác hoang mang lúng túng.
“Một người bạn.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói: “Nào, đưa nước chanh cho anh.”
Tay Tô Nhược Hân lùi về phía sau một cái, cốc nước chanh tránh được tay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh mau khai báo thành khẩn cho em, có phải người bạn đó là nữ không?”
Giác quan thứ sáu của cô cảm thấy thế thì cứ hỏi thẳng như thế đi.
Hạ Thiên Tường ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân, hai mắt sáng lên: “Em ghen hả?”
“Anh mới ghen ấy, em chỉ tò mò thôi. Cốc cà phê đầu tiên của em là pha cho anh, vậy của anh thì pha cho ai hả? Không được nói dối, nếu không phạt anh sau này không được nhìn thấy em nữa.” Tô Nhược Hân độc ác nói.
“Ặc, tàn nhẫn vậy sao?” Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường hơi u ám, trông có vẻ rất không thích sự trừng phạt này của Tô Nhược Hân.
“Anh thẳng thắn là được. Nói mau, có phải người bạn đó là nữ không?” Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường, rất có khí thế nếu anh không nói thì cô sẽ không tha cho anh.
“Một người bạn là nữ mà thôi, là Nhậm Vy Vy.”
Nghe người đàn ông nói xong, Tô Nhược Hân bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Ồ, cốc cà phê đầu tiên của em thì pha cho anh, vì sao của anh lại không để cho em? Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt em.”
Tô Nhược Hân ngồi lên giường, càng nhìn Hạ “
Thiên Tường càng thấy tức giận.
Một tay Hạ Thiên Tường cầm cốc nước chanh, một tay đột nhiên kéo Tô Nhược Hân, khiến cô nằm thẳng lên đùi anh, đầu vừa lúc gối lên khuỷu †ay anh. Cùng lúc đó, anh cũng rất tự nhiên đặt cốc nước chanh lên trên bàn đầu giường: “Nếu em đã cho rằng anh bắt nạt em thì anh đây sao có thể để chuyện bắt nạt đó có tiếng mà không có miếng được…”
Chữ cuối cùng còn chưa nói hết, Hạ Thiên Tường đã phủ lên môi Tô Nhược Hân, cho cô một cái hôn nhẹ nhàng, dịu dàng.
Không muốn buông ra.
Não Tô Nhược Hân trống rỗng.
Cô muốn đẩy Hạ Thiên Tường ra.
Nhưng tay vừa mới đặt lên người anh, đột nhiên cô lại nhớ ra giờ phút này anh thật sự không chịu nổi một cái đẩy của cô.
Trên người anh còn có vết thương.
Thế là đẩy thì không đẩy được, giấy dụa cũng không giãy dụa được. Trong phút chốc, Tô Nhược Hân xấu hổ đến nỗi chỉ có thể để mặc người đàn ông đó “bắt nạt” mình.
Anh thật sự muốn biến đánh giá của cô thành sự thật.
Mà cái hôn này thì hoàn toàn không biết kéo dài đến bao giờ.
Mặc dù anh đã uống xong cà phê của cô được một lúc rồi nhưng vẫn không thể xua hết được vị đắng chát của nó.
Cảm nhận được vị đắng kia nhưng Tô Nhược Hân lại không hề giãy dụa.
Anh đăng, cô nếm vị đắng cùng anh là được rồi.
Đều do cô không tốt, pha cà phê xong đã vội vui vẻ bưng tới cho anh, thậm chí cũng chưa cả nếm thử.
Cô nhẹ nhàng đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thở rồi.
Lúc bị hôn, Tô Nhược Hân đã nghĩ bây giờ mình cũng tiến bộ hơn một chút rồi.
“Một người bạn.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói: “Nào, đưa nước chanh cho anh.”
Tay Tô Nhược Hân lùi về phía sau một cái, cốc nước chanh tránh được tay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh mau khai báo thành khẩn cho em, có phải người bạn đó là nữ không?”
Giác quan thứ sáu của cô cảm thấy thế thì cứ hỏi thẳng như thế đi.
Hạ Thiên Tường ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân, hai mắt sáng lên: “Em ghen hả?”
“Anh mới ghen ấy, em chỉ tò mò thôi. Cốc cà phê đầu tiên của em là pha cho anh, vậy của anh thì pha cho ai hả? Không được nói dối, nếu không phạt anh sau này không được nhìn thấy em nữa.” Tô Nhược Hân độc ác nói.
“Ặc, tàn nhẫn vậy sao?” Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường hơi u ám, trông có vẻ rất không thích sự trừng phạt này của Tô Nhược Hân.
“Anh thẳng thắn là được. Nói mau, có phải người bạn đó là nữ không?” Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường, rất có khí thế nếu anh không nói thì cô sẽ không tha cho anh.
“Một người bạn là nữ mà thôi, là Nhậm Vy Vy.”
Nghe người đàn ông nói xong, Tô Nhược Hân bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Ồ, cốc cà phê đầu tiên của em thì pha cho anh, vì sao của anh lại không để cho em? Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt em.”
Tô Nhược Hân ngồi lên giường, càng nhìn Hạ “
Thiên Tường càng thấy tức giận.
Một tay Hạ Thiên Tường cầm cốc nước chanh, một tay đột nhiên kéo Tô Nhược Hân, khiến cô nằm thẳng lên đùi anh, đầu vừa lúc gối lên khuỷu †ay anh. Cùng lúc đó, anh cũng rất tự nhiên đặt cốc nước chanh lên trên bàn đầu giường: “Nếu em đã cho rằng anh bắt nạt em thì anh đây sao có thể để chuyện bắt nạt đó có tiếng mà không có miếng được…”
Chữ cuối cùng còn chưa nói hết, Hạ Thiên Tường đã phủ lên môi Tô Nhược Hân, cho cô một cái hôn nhẹ nhàng, dịu dàng.
Không muốn buông ra.
Não Tô Nhược Hân trống rỗng.
Cô muốn đẩy Hạ Thiên Tường ra.
Nhưng tay vừa mới đặt lên người anh, đột nhiên cô lại nhớ ra giờ phút này anh thật sự không chịu nổi một cái đẩy của cô.
Trên người anh còn có vết thương.
Thế là đẩy thì không đẩy được, giấy dụa cũng không giãy dụa được. Trong phút chốc, Tô Nhược Hân xấu hổ đến nỗi chỉ có thể để mặc người đàn ông đó “bắt nạt” mình.
Anh thật sự muốn biến đánh giá của cô thành sự thật.
Mà cái hôn này thì hoàn toàn không biết kéo dài đến bao giờ.
Mặc dù anh đã uống xong cà phê của cô được một lúc rồi nhưng vẫn không thể xua hết được vị đắng chát của nó.
Cảm nhận được vị đắng kia nhưng Tô Nhược Hân lại không hề giãy dụa.
Anh đăng, cô nếm vị đắng cùng anh là được rồi.
Đều do cô không tốt, pha cà phê xong đã vội vui vẻ bưng tới cho anh, thậm chí cũng chưa cả nếm thử.
Cô nhẹ nhàng đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thở rồi.
Lúc bị hôn, Tô Nhược Hân đã nghĩ bây giờ mình cũng tiến bộ hơn một chút rồi.
/1174
|