“Hạ Thiên Tường, anh đừng nghĩ nữa. Em đi pha cà phê đây.” Tô Nhược Hân chống tay xuống giường, cuối cùng vẫn tránh ra được khỏi vòng ôm của người đàn ông. Cô cười ngọt ngào rồi khoát tay áo: “Không cần nghĩ về em nhiều quá đâu.”
Hạ Thiên Tường chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái, rất muốn kéo thẳng cô về đây, thế nhưng chính anh cũng hiểu rõ cô rất hay xấu hổ, sẽ không chủ động đâu.
Đến khi Tô Nhược Hân ra khỏi phòng rồi mà trên mặt Hạ Thiên Tường vẫn còn dáng vẻ tâm không cam lòng không nguyện.
Anh phải khỏi nhanh lên mới được.
Lúc Tô Nhược Hân đi ra ngoài trên mặt vẫn rất nóng.
Cô cố gắng xóa tan cảm giác thất thường dưới đáy lòng rồi mới pha cà phê một lần nữa.
Cuối cùng lần này cũng thành công.
Lần này cô tự mình nếm thử rồi mới bưng tới cho Hạ Thiên Tường.
“Ừ, tiến bộ rất nhanh, lần này rất thành công.” Hạ Thiên Tường uống thử một ngụm rồi không nhịn được phải khen cô.
“Hê hê, sau này em sẽ không làm khét nữa đâu.”
Lần thứ hai pha cà phê, cuối cùng cô cũng tìm được ra nguyên nhân vì sao lần đầu lại pha khét, tất nhiên là phải sửa lại thôi.
Cô gái nói xong bèn ngáp một cái.
Sáng nay dậy sớm quá, sau đó lại xảy ra sự cố nổ mạnh trên cầu Tân Giang. Thế nên bây giờ Tô Nhược Hân thật sự rất mệt mỏi.
Hạ Thiên Tường vỗ vỗ vị trí bên người mình: “Lại đây.
“Làm gì?” Tô Nhược Hân đi qua bên kia rồi bò lên giường.
Giường trong phòng Hạ Thiên Tường còn lớn hơn một cỡ so với giường của cô nữa nên đừng nói là một người mà ba đến năm người nằm lên cũng chẳng sao, rất rộng rãi.
“Ngủ đi, anh ngủ với em.”
Một câu này khiến trong lòng Tô Nhược Hân cảm thấy ngọt ngào.
Tô Nhược Hân nhắm hai mắt lại.
Sau đó cô ngửi hơi thở của người đàn ông, lặng lẽ nằm bên cạnh anh rồi ngủ thiếp đi.
Trong phòng, mùi cà phê tỏa khắp nơi. Hạ Thiên Tường vừa gõ bàn phím vừa uống từng hớp. Đồng thời, anh còn thường liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ như con bên người mình nữa.
Hóa ra năm tháng tĩnh lặng, anh chỉ cần có cô bên cạnh là được rồi.
Chỉ cần có cô bên cạnh thì ngay cả biệt thự lưng chừng núi cũng mất đi vẻ đẹp vốn có.
Anh chỉ thích mỗi mình cô mà thôi.
Tô Nhược Hân ngủ một giấc đến lúc tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về phía Tây rồi.
Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, Tô Nhược Hân nhảy dựng lên: “Hạ Thiên Tường, sao anh không gọi em dậy? Em còn chưa đi mua đồ ăn đâu” Con người lấy thức ăn làm chân ái, sắp đến giờ nấu bữa tối rồi.
“Đã đưa tới rồi.”
“Đưa cái gì tới rồi?” Tô Nhược Hân xuống giường, vừa đi nhà vệ sinh rửa mặt vừa hỏi.
“Nguyên liệu nấu ăn.”
“Em đi xem thử.” Mặc dù không cần mua đồ ăn nhưng cô cũng phải biết Hạ Thiên Tường bảo người †a đưa nguyên liệu nấu ăn gì tới chứ.
Kết quả là lúc mở tủ lạnh ra, cô giật hết cả mình.
Hạ Thiên Tường chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái, rất muốn kéo thẳng cô về đây, thế nhưng chính anh cũng hiểu rõ cô rất hay xấu hổ, sẽ không chủ động đâu.
Đến khi Tô Nhược Hân ra khỏi phòng rồi mà trên mặt Hạ Thiên Tường vẫn còn dáng vẻ tâm không cam lòng không nguyện.
Anh phải khỏi nhanh lên mới được.
Lúc Tô Nhược Hân đi ra ngoài trên mặt vẫn rất nóng.
Cô cố gắng xóa tan cảm giác thất thường dưới đáy lòng rồi mới pha cà phê một lần nữa.
Cuối cùng lần này cũng thành công.
Lần này cô tự mình nếm thử rồi mới bưng tới cho Hạ Thiên Tường.
“Ừ, tiến bộ rất nhanh, lần này rất thành công.” Hạ Thiên Tường uống thử một ngụm rồi không nhịn được phải khen cô.
“Hê hê, sau này em sẽ không làm khét nữa đâu.”
Lần thứ hai pha cà phê, cuối cùng cô cũng tìm được ra nguyên nhân vì sao lần đầu lại pha khét, tất nhiên là phải sửa lại thôi.
Cô gái nói xong bèn ngáp một cái.
Sáng nay dậy sớm quá, sau đó lại xảy ra sự cố nổ mạnh trên cầu Tân Giang. Thế nên bây giờ Tô Nhược Hân thật sự rất mệt mỏi.
Hạ Thiên Tường vỗ vỗ vị trí bên người mình: “Lại đây.
“Làm gì?” Tô Nhược Hân đi qua bên kia rồi bò lên giường.
Giường trong phòng Hạ Thiên Tường còn lớn hơn một cỡ so với giường của cô nữa nên đừng nói là một người mà ba đến năm người nằm lên cũng chẳng sao, rất rộng rãi.
“Ngủ đi, anh ngủ với em.”
Một câu này khiến trong lòng Tô Nhược Hân cảm thấy ngọt ngào.
Tô Nhược Hân nhắm hai mắt lại.
Sau đó cô ngửi hơi thở của người đàn ông, lặng lẽ nằm bên cạnh anh rồi ngủ thiếp đi.
Trong phòng, mùi cà phê tỏa khắp nơi. Hạ Thiên Tường vừa gõ bàn phím vừa uống từng hớp. Đồng thời, anh còn thường liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ như con bên người mình nữa.
Hóa ra năm tháng tĩnh lặng, anh chỉ cần có cô bên cạnh là được rồi.
Chỉ cần có cô bên cạnh thì ngay cả biệt thự lưng chừng núi cũng mất đi vẻ đẹp vốn có.
Anh chỉ thích mỗi mình cô mà thôi.
Tô Nhược Hân ngủ một giấc đến lúc tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về phía Tây rồi.
Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, Tô Nhược Hân nhảy dựng lên: “Hạ Thiên Tường, sao anh không gọi em dậy? Em còn chưa đi mua đồ ăn đâu” Con người lấy thức ăn làm chân ái, sắp đến giờ nấu bữa tối rồi.
“Đã đưa tới rồi.”
“Đưa cái gì tới rồi?” Tô Nhược Hân xuống giường, vừa đi nhà vệ sinh rửa mặt vừa hỏi.
“Nguyên liệu nấu ăn.”
“Em đi xem thử.” Mặc dù không cần mua đồ ăn nhưng cô cũng phải biết Hạ Thiên Tường bảo người †a đưa nguyên liệu nấu ăn gì tới chứ.
Kết quả là lúc mở tủ lạnh ra, cô giật hết cả mình.
/1174
|