Gô không tin, đến chết cũng không tin.
Nếu Dương Mỹ Lan bán tin tức hôm nay cô và Hạ Thiên Tường đến chùa Quan Âm thì cả đời này cô thật sự không biết còn có thể tin tưởng ai nữa.
Có phải từ đây về sau nói chuyện với ai cũng phải cẩn thận từng li từng tí hay không?
Nhưng sống như vậy chẳng phải quá mệt mỏi Sao.
“Không phải cô ta cố ý nói cho người khác biết, Nhược Hân, điện thoại di động của cô ta bị người ta “
cài đặt và cấy ghép thiết bị theo dõi.” Hạ Thiên Tường cảm nhận được sự cô đơn của Tô Nhược Hân nên vội vàng nói.
“Anh nói cái gì? Có người cài đặt thiết bị giám sát trên điện thoại của Mỹ Lan ư?” Tin tức này khiến Tô Nhược Hân cả kinh.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, chỉ cần không phải là Dương Mỹ Lan cố ý bán tin tức ra thì cô sẽ không tức giận.
Chỉ cần không phải Dương Mỹ Lan tự mình chủ động là được.
Nếu không, cô thực sự không thể chịu được mùi vị bị người cô coi là bạn thân nhất lừa dối.
“Đúng vậy, bây giờ vẫn còn cài đặt trên điện thoại của cô ta, nhưng người đã cài đặt hẳn sẽ sớm tìm cách lấy điện thoại của Dương Mỹ Lan và gỡ bỏ nó đi”
“Bây giờ em sẽ gọi cho cậu ấy, bảo cậu ấy không được liên lạc với bất kỳ ai.” Tô Nhược Hân nói rồi định gọi cho Dương Mỹ Lan.
Kết quả, cô còn chưa kịp gọi điện thoại thì Dương Mỹ Lan đã gọi đến.
Tô Nhược Hân đột nhiên nhớ ra rằng điện thoại di động của Dương Mỹ Lan bây giờ không an toàn.
Lúc này, bất cứ điều gì cô nói với Dương Mỹ Lan “
đều sẽ bị nghe lén.
Vì bị nghe lén mà đã gây nên chuyện ở cầu Tân Giang ngày hôm nay, rất nhiều người vô tội đã bị liên lụy nên cô không thể tùy hứng nữa.
Cái chết của những người đó đều là do cuộc trò chuyện của cô với Dương Mỹ Lan.
Tính ra cái chết của mọi người đều có mối liên quan rất lớn với cô, vừa nghĩ về điều này, Tô Nhược Hân đã trở nên ủ ê.
“Đừng nghe điện thoại, bọn họ không biết anh và em vẫn còn sống.” Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, thấy sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt bèn nói vội.
“Vâng”
Tô Nhược Hân không gọi cho Dương Mỹ Lan nữa.
“Đừng để ý chuyện của cô ta, anh đã phái người đi theo dõi rồi, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
“Chính vào lúc anh gõ code sao?” Tô Nhược Hân giật mình, người này một phút gõ nhiều chữ như vậy đã làm được bao nhiêu chuyện rồi thế?
“Ừm”
“Em rút kim cho anh đi.” Sau khi rút ra, tối thiểu anh có thể hoạt động được ít nhiều.
Tô Nhược Hân phát hiện Hạ Thiên Tường là người không ai có thể thay thế.
Ít nhất, cô và Hạ Nhị đều không bì kịp trình độ chơi đùa với những mã số của anh.
Vì vậy, giao những việc này cho Hạ Thiên Tường xử lý đáng tin cậy hơn hẳn, như thế mới không có con cá nào lọt lưới.
Nếu Dương Mỹ Lan bán tin tức hôm nay cô và Hạ Thiên Tường đến chùa Quan Âm thì cả đời này cô thật sự không biết còn có thể tin tưởng ai nữa.
Có phải từ đây về sau nói chuyện với ai cũng phải cẩn thận từng li từng tí hay không?
Nhưng sống như vậy chẳng phải quá mệt mỏi Sao.
“Không phải cô ta cố ý nói cho người khác biết, Nhược Hân, điện thoại di động của cô ta bị người ta “
cài đặt và cấy ghép thiết bị theo dõi.” Hạ Thiên Tường cảm nhận được sự cô đơn của Tô Nhược Hân nên vội vàng nói.
“Anh nói cái gì? Có người cài đặt thiết bị giám sát trên điện thoại của Mỹ Lan ư?” Tin tức này khiến Tô Nhược Hân cả kinh.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, chỉ cần không phải là Dương Mỹ Lan cố ý bán tin tức ra thì cô sẽ không tức giận.
Chỉ cần không phải Dương Mỹ Lan tự mình chủ động là được.
Nếu không, cô thực sự không thể chịu được mùi vị bị người cô coi là bạn thân nhất lừa dối.
“Đúng vậy, bây giờ vẫn còn cài đặt trên điện thoại của cô ta, nhưng người đã cài đặt hẳn sẽ sớm tìm cách lấy điện thoại của Dương Mỹ Lan và gỡ bỏ nó đi”
“Bây giờ em sẽ gọi cho cậu ấy, bảo cậu ấy không được liên lạc với bất kỳ ai.” Tô Nhược Hân nói rồi định gọi cho Dương Mỹ Lan.
Kết quả, cô còn chưa kịp gọi điện thoại thì Dương Mỹ Lan đã gọi đến.
Tô Nhược Hân đột nhiên nhớ ra rằng điện thoại di động của Dương Mỹ Lan bây giờ không an toàn.
Lúc này, bất cứ điều gì cô nói với Dương Mỹ Lan “
đều sẽ bị nghe lén.
Vì bị nghe lén mà đã gây nên chuyện ở cầu Tân Giang ngày hôm nay, rất nhiều người vô tội đã bị liên lụy nên cô không thể tùy hứng nữa.
Cái chết của những người đó đều là do cuộc trò chuyện của cô với Dương Mỹ Lan.
Tính ra cái chết của mọi người đều có mối liên quan rất lớn với cô, vừa nghĩ về điều này, Tô Nhược Hân đã trở nên ủ ê.
“Đừng nghe điện thoại, bọn họ không biết anh và em vẫn còn sống.” Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, thấy sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt bèn nói vội.
“Vâng”
Tô Nhược Hân không gọi cho Dương Mỹ Lan nữa.
“Đừng để ý chuyện của cô ta, anh đã phái người đi theo dõi rồi, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
“Chính vào lúc anh gõ code sao?” Tô Nhược Hân giật mình, người này một phút gõ nhiều chữ như vậy đã làm được bao nhiêu chuyện rồi thế?
“Ừm”
“Em rút kim cho anh đi.” Sau khi rút ra, tối thiểu anh có thể hoạt động được ít nhiều.
Tô Nhược Hân phát hiện Hạ Thiên Tường là người không ai có thể thay thế.
Ít nhất, cô và Hạ Nhị đều không bì kịp trình độ chơi đùa với những mã số của anh.
Vì vậy, giao những việc này cho Hạ Thiên Tường xử lý đáng tin cậy hơn hẳn, như thế mới không có con cá nào lọt lưới.
/1174
|