“Được” Tô Nhược Hân bắt đầu rút kim.
Trong ba lô không có cồn, cho nên cô toàn khơi khơi đâm kim vào rồi rút kim ra, may là mặc dù Hạ Thiên Tường đẹp trai tuấn tú không ai bì nổi nếu là một tên bám váy nhất định sẽ rất được yêu thích, nhưng anh thật sự không phải tên bám váy mà là trai thẳng kiên cường.
Toàn bộ quá trình đều chìm trong im lặng.
Phải, đâm kim và rút kim đều chẳng là gì với lực rơi khi anh ôm cô ngã vào trong bụi cây.
Sau khi rút hết, Tô Nhược Hân đưa điện thoại cho anh: “Cẩn thận đừng động đậy lung tung để bị thương lần hai đó.”
“Anh biết rồi.” Hạ Thiên Tường gật đầu, tiếp tục lướt điện thoại.
Tô Nhược Hân không làm phiền anh nữa, cô hiểu anh vẫn đang truy vết tung tích của đối thủ.
Tô Nhược Hân thậm chí còn nghĩ, nếu như lúc này không phải cô vừa vặn ở bên cạnh anh, người đàn ông này nhất định sẽ sẽ xông tới bắt người chứ không ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của cô ngồi trên xe đi đến bệnh viện đâu.
Chắc chắn rất có khả năng này.
Cô không biết anh đang gõ cái gì, cô chỉ có thể tận lực giảm bớt đau đớn trên người anh.
Nhẹ nhàng xoa xoa hết lần này đến lần khác, trong lúc anh bận rộn cô cũng không nhàn rỗi.
Đã đến bệnh viện.
Khi xe dừng lại, Hạ Thiên Tường mới miễn cưỡng dừng lại, nắm chặt điện thoại không có ý định đưa cho Tô Nhược Hân.
Sợ rằng một khi cô lấy lại sẽ không trả cho anh nữa.
Tô Nhược Hân buồn cười nhìn anh: “Yên tâm đi, em sẽ không cướp điện thoại của anh đâu.” Khi anh không châm cứu, nếu anh chú ý đến tư thế và động tác của mình thì thỉnh thoảng lướt điện thoại cũng không sao.
Tiền đề là anh phải biết cách bảo vệ vết thương của mình.
“Nhược Hân” Hạ Thiên Tường không ngờ suy nghĩ của mình lại bị Tô Nhược Hân vạch trần, ánh mắt tối sầm lại.
May mắn thay cánh cửa đã mở ra.
Đỗ xe xong, Hạ Nhị mở cửa xe, khoảng sân ngoài cửa xe đã chuẩn bị sẵn một chiếc giường đẩy.
Hạ Thiên Tường chỉ cần Hạ Nhị dìu đã có thể xuống xe.
Trông bộ dáng có vẻ như đã đỡ hơn rất nhiều so với trước khi lên xe, điều đó khiến Tô Nhược Hân cảm thấy nhẹ nhõm.
Phương pháp châm cứu của cô ít nhiều cũng có hiệu quả.
Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường xuống xe.
Sau khi vào bệnh viện mới phát hiện bệnh viện vắng tanh, hẳn là cả bệnh viện đều không có bệnh nhân.
Khi Tô Nhược Hân đang tự hỏi tại sao bệnh viện lại phối hợp với Hạ Thiên Tường như vậy thì đã nhìn thấy Tiêu Tuấn Vỹ lao tới nghênh đón.
Tiêu Tuấn Vỹ mặc một chiếc áo blouse trắng, khí chất hoàn toàn khác với tên lưu manh trước kia cô nhìn thấy: “Họ Hạ kia vẫn còn sống chứ?”
Giọng điệu hoàn toàn mỉa mai, mà còn không lịch sự chút nào.
“Cút.’ Hạ Thiên Tường liếc anh ta.
Trong ba lô không có cồn, cho nên cô toàn khơi khơi đâm kim vào rồi rút kim ra, may là mặc dù Hạ Thiên Tường đẹp trai tuấn tú không ai bì nổi nếu là một tên bám váy nhất định sẽ rất được yêu thích, nhưng anh thật sự không phải tên bám váy mà là trai thẳng kiên cường.
Toàn bộ quá trình đều chìm trong im lặng.
Phải, đâm kim và rút kim đều chẳng là gì với lực rơi khi anh ôm cô ngã vào trong bụi cây.
Sau khi rút hết, Tô Nhược Hân đưa điện thoại cho anh: “Cẩn thận đừng động đậy lung tung để bị thương lần hai đó.”
“Anh biết rồi.” Hạ Thiên Tường gật đầu, tiếp tục lướt điện thoại.
Tô Nhược Hân không làm phiền anh nữa, cô hiểu anh vẫn đang truy vết tung tích của đối thủ.
Tô Nhược Hân thậm chí còn nghĩ, nếu như lúc này không phải cô vừa vặn ở bên cạnh anh, người đàn ông này nhất định sẽ sẽ xông tới bắt người chứ không ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của cô ngồi trên xe đi đến bệnh viện đâu.
Chắc chắn rất có khả năng này.
Cô không biết anh đang gõ cái gì, cô chỉ có thể tận lực giảm bớt đau đớn trên người anh.
Nhẹ nhàng xoa xoa hết lần này đến lần khác, trong lúc anh bận rộn cô cũng không nhàn rỗi.
Đã đến bệnh viện.
Khi xe dừng lại, Hạ Thiên Tường mới miễn cưỡng dừng lại, nắm chặt điện thoại không có ý định đưa cho Tô Nhược Hân.
Sợ rằng một khi cô lấy lại sẽ không trả cho anh nữa.
Tô Nhược Hân buồn cười nhìn anh: “Yên tâm đi, em sẽ không cướp điện thoại của anh đâu.” Khi anh không châm cứu, nếu anh chú ý đến tư thế và động tác của mình thì thỉnh thoảng lướt điện thoại cũng không sao.
Tiền đề là anh phải biết cách bảo vệ vết thương của mình.
“Nhược Hân” Hạ Thiên Tường không ngờ suy nghĩ của mình lại bị Tô Nhược Hân vạch trần, ánh mắt tối sầm lại.
May mắn thay cánh cửa đã mở ra.
Đỗ xe xong, Hạ Nhị mở cửa xe, khoảng sân ngoài cửa xe đã chuẩn bị sẵn một chiếc giường đẩy.
Hạ Thiên Tường chỉ cần Hạ Nhị dìu đã có thể xuống xe.
Trông bộ dáng có vẻ như đã đỡ hơn rất nhiều so với trước khi lên xe, điều đó khiến Tô Nhược Hân cảm thấy nhẹ nhõm.
Phương pháp châm cứu của cô ít nhiều cũng có hiệu quả.
Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường xuống xe.
Sau khi vào bệnh viện mới phát hiện bệnh viện vắng tanh, hẳn là cả bệnh viện đều không có bệnh nhân.
Khi Tô Nhược Hân đang tự hỏi tại sao bệnh viện lại phối hợp với Hạ Thiên Tường như vậy thì đã nhìn thấy Tiêu Tuấn Vỹ lao tới nghênh đón.
Tiêu Tuấn Vỹ mặc một chiếc áo blouse trắng, khí chất hoàn toàn khác với tên lưu manh trước kia cô nhìn thấy: “Họ Hạ kia vẫn còn sống chứ?”
Giọng điệu hoàn toàn mỉa mai, mà còn không lịch sự chút nào.
“Cút.’ Hạ Thiên Tường liếc anh ta.
/1174
|