“Được thôi, nhưng nhiều nhất là một phút thôi.”
“Đủ rồi”
Người đàn ông vừa dứt lời ánh mắt đã nhìn về phía điện thoại di động, nếu không phải Tô Nhược Hân không cho phép thì anh đã dứt khoát cầm lấy, cho dù là kim châm khắp người anh cũng không sợ không màng đến.
Anh là đàn ông.
Tìm ra người đấy là ai mới là quan trọng nhất.
Bằng không nếu bị người ta xóa dấu vết, anh muốn tra ra sẽ khó càng thêm khó.
Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy điện thoại di động của mình đưa cho anh: “Một phút, nếu không em sẽ không bao giờ tin anh nữa.”
“Được”
Vì vậy, Tô Nhược Hân từ từ di chuyển cơ thể của Hạ Thiên Tường để anh có thể đặt hai tay lên bên ngoài ghế xe cầm điện thoại di động nhập code.
Hạ Thiên Tường phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng dịch tới, sau đó dùng mười ngón tay gõ bàn phím như bay.
Mặc dù tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn khiến Tô Nhược Hân lóa mắt.
Thậm chí còn không bắt kịp tốc độ của anh.
Tô Nhược Hân không quấy rầy Hạ Thiên Tường để anh mau chóng tra ra, cũng để sớm lấy lại điện thoại để anh có thể nghỉ ngơi.
Nếu không phải thời gian truy vết có hạn định quá ngắn thì cô sẽ không đưa điện thoại cho anh đâu.
Nửa phút trôi qua.
Một phút trôi qua.
Tô Nhược Hân vươn cổ ra xem: “Hạ Thiên Tường, vẫn chưa có kết quả sao?”
“Sắp rồi.” Người đàn ông nói và nhanh chóng nhập một dãy code dài.
Sau đó, khi Tô Nhược Hân đang sững sờ, anh nhỏ giọng nói: “Được rồi, trả điện thoại lại cho em.”
Tô Nhược Hân nhận lấy, trước tiên đỡ lấy Hạ Thiên Tường nằm ngửa lại trên ghế ô tô, để giảm bớt áp lực khi cơ thể anh không điểm tựa đè lên xương sườn bị thương.
Thấy Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng khôi phục lại tư thế lúc châm cứu, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Là ai đã tiết lộ ra ngoài?”
Cho dù đó là ai cũng là một loại đau thương đối “
với cô.
Rất đau.
Bởi vì đã quá đỗi tin tưởng.
Lúc này, cô thậm chí còn nghĩ, sau này cô và Hạ Thiên Tường đi đâu cũng sẽ không bao giờ nói cho bất kỳ ai khác biết.
Không kể cho bất cứ ai.
Chỉ có cô và Hạ Thiên Tường biết thôi.
“Là Dương Mỹ Lan.” Anh lên tiếng.
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu óc “Âm” một tiếng, thoắt cái cả người đều không thoải mái: “Không thể nào, Mỹ Lan sẽ không bán đứng em đâu, cậu ấy không phải loại người như thế, Hạ Thiên Tường, có phải anh nhầm rồi không?”
“Đủ rồi”
Người đàn ông vừa dứt lời ánh mắt đã nhìn về phía điện thoại di động, nếu không phải Tô Nhược Hân không cho phép thì anh đã dứt khoát cầm lấy, cho dù là kim châm khắp người anh cũng không sợ không màng đến.
Anh là đàn ông.
Tìm ra người đấy là ai mới là quan trọng nhất.
Bằng không nếu bị người ta xóa dấu vết, anh muốn tra ra sẽ khó càng thêm khó.
Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy điện thoại di động của mình đưa cho anh: “Một phút, nếu không em sẽ không bao giờ tin anh nữa.”
“Được”
Vì vậy, Tô Nhược Hân từ từ di chuyển cơ thể của Hạ Thiên Tường để anh có thể đặt hai tay lên bên ngoài ghế xe cầm điện thoại di động nhập code.
Hạ Thiên Tường phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng dịch tới, sau đó dùng mười ngón tay gõ bàn phím như bay.
Mặc dù tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn khiến Tô Nhược Hân lóa mắt.
Thậm chí còn không bắt kịp tốc độ của anh.
Tô Nhược Hân không quấy rầy Hạ Thiên Tường để anh mau chóng tra ra, cũng để sớm lấy lại điện thoại để anh có thể nghỉ ngơi.
Nếu không phải thời gian truy vết có hạn định quá ngắn thì cô sẽ không đưa điện thoại cho anh đâu.
Nửa phút trôi qua.
Một phút trôi qua.
Tô Nhược Hân vươn cổ ra xem: “Hạ Thiên Tường, vẫn chưa có kết quả sao?”
“Sắp rồi.” Người đàn ông nói và nhanh chóng nhập một dãy code dài.
Sau đó, khi Tô Nhược Hân đang sững sờ, anh nhỏ giọng nói: “Được rồi, trả điện thoại lại cho em.”
Tô Nhược Hân nhận lấy, trước tiên đỡ lấy Hạ Thiên Tường nằm ngửa lại trên ghế ô tô, để giảm bớt áp lực khi cơ thể anh không điểm tựa đè lên xương sườn bị thương.
Thấy Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng khôi phục lại tư thế lúc châm cứu, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Là ai đã tiết lộ ra ngoài?”
Cho dù đó là ai cũng là một loại đau thương đối “
với cô.
Rất đau.
Bởi vì đã quá đỗi tin tưởng.
Lúc này, cô thậm chí còn nghĩ, sau này cô và Hạ Thiên Tường đi đâu cũng sẽ không bao giờ nói cho bất kỳ ai khác biết.
Không kể cho bất cứ ai.
Chỉ có cô và Hạ Thiên Tường biết thôi.
“Là Dương Mỹ Lan.” Anh lên tiếng.
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu óc “Âm” một tiếng, thoắt cái cả người đều không thoải mái: “Không thể nào, Mỹ Lan sẽ không bán đứng em đâu, cậu ấy không phải loại người như thế, Hạ Thiên Tường, có phải anh nhầm rồi không?”
/1174
|