CHƯƠNG 600
Hạ Thiên Tường sờ đầu cô: “Muốn khóc thì khóc đi, tôi không cười em đâu.”
Tô Nhược Hân sụt sịt, sau đó nghiêm túc đó: “Ừ tôi muốn khóc thật, nhưng tôi thử rồi mà không khóc được, thôi không khóc đâu. Hạ Thiên Tường, tôi cho anh thấy một nụ cười còn xấu hơn cả khóc được không?”
“Được, cười đi.”
Thế là Tô Nhược Hân nhếch mép cười với Hạ Thiên Tường.
Đúng là một nụ cười còn tệ hơn hả khóc, nhưng nó cũng cho cô biết rằng, những chuyện trải qua trong quá trình trưởng thành đều đầy khó khăn.
Chiếc Bugatti chầm chậm dừng bên đường.
Hạ Thiên Tường dịu dàng ôm lấy Tô Nhược Hân đang dựa vào mình.
Chiếc cằm cứng cà nhẹ lên mái tóc cô, anh khép hờ mắt rồi nhẹ giọng nói: “Em không làm gì sai cả.”
Mọi chuyện đều là sự sắp xếp của anh.
Tuy biết thế nhưng anh vẫn cảm nhận được sự khó chịu trong lòng cô gái này.
Cô gái này hiền lành quá.
Hiền đến mức khiến anh đau lòng.
“Hạ Thiên Tường, mẹ cô ta bỏ cô ta thật sao?” Lúc này, đây là chuyện duy nhất mà Tô Nhược Hân muốn hỏi.
Nếu là thật thì Triệu Giai Linh cũng thảm như cô vậy.
Vì cô cũng là một đứa bé bị ba mẹ bỏ rơi.
“Là thật.”
Tô Nhược Hân lập tức bật khóc: “Được rồi, hay là mình tha cho cậu ấy đi. Hạ Thiên Tường, nếu cậu ấy khỏe lại được thì mình để cậu ấy sống tiếp đi.”
Suy cho cùng cô cũng không thể tàn nhẫn đến cùng.
“Được.” Hạ Thiên Tường vỗ lưng Tô Nhược Hân, trong lòng đau xót.
Chắc chắn là cô không biết anh đã làm bao nhiêu chuyện như thế.
Nếu cô biết thì cô có sợ anh không đây?
Khởi động lại xe Bugatti, tâm trạng của Tô Nhược Hân đã tốt hơn.
Thấy xe sắp chạy vào khu biệt thự lưng chừng núi, Hạ Thiên Tường mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Còn chưa chúc mừng thành tích thi đại học của em.”
“Mỹ Lan đã chúc mừng em rồi, Hạ Thiên Tường, tối nay anh đã cho em đủ rồi.”
Đi gặp Triệu Giai Linh, cũng coi như đã tháo gỡ khúc mắc rất lâu trong lòng cô.
Xe Bugatti chậm rãi dừng lại, đỗ ngay bên ngoài cổng biệt thự nhà họ Cận.
Tô Nhược Hân đến nơi rồi.
Lúc này, cô đang định xuống xe, Hạ Thiên Tường đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, một lần nữa ôm cô vào lòng, cả hai im lặng dựa vào nhau.
Hạ Thiên Tường sờ đầu cô: “Muốn khóc thì khóc đi, tôi không cười em đâu.”
Tô Nhược Hân sụt sịt, sau đó nghiêm túc đó: “Ừ tôi muốn khóc thật, nhưng tôi thử rồi mà không khóc được, thôi không khóc đâu. Hạ Thiên Tường, tôi cho anh thấy một nụ cười còn xấu hơn cả khóc được không?”
“Được, cười đi.”
Thế là Tô Nhược Hân nhếch mép cười với Hạ Thiên Tường.
Đúng là một nụ cười còn tệ hơn hả khóc, nhưng nó cũng cho cô biết rằng, những chuyện trải qua trong quá trình trưởng thành đều đầy khó khăn.
Chiếc Bugatti chầm chậm dừng bên đường.
Hạ Thiên Tường dịu dàng ôm lấy Tô Nhược Hân đang dựa vào mình.
Chiếc cằm cứng cà nhẹ lên mái tóc cô, anh khép hờ mắt rồi nhẹ giọng nói: “Em không làm gì sai cả.”
Mọi chuyện đều là sự sắp xếp của anh.
Tuy biết thế nhưng anh vẫn cảm nhận được sự khó chịu trong lòng cô gái này.
Cô gái này hiền lành quá.
Hiền đến mức khiến anh đau lòng.
“Hạ Thiên Tường, mẹ cô ta bỏ cô ta thật sao?” Lúc này, đây là chuyện duy nhất mà Tô Nhược Hân muốn hỏi.
Nếu là thật thì Triệu Giai Linh cũng thảm như cô vậy.
Vì cô cũng là một đứa bé bị ba mẹ bỏ rơi.
“Là thật.”
Tô Nhược Hân lập tức bật khóc: “Được rồi, hay là mình tha cho cậu ấy đi. Hạ Thiên Tường, nếu cậu ấy khỏe lại được thì mình để cậu ấy sống tiếp đi.”
Suy cho cùng cô cũng không thể tàn nhẫn đến cùng.
“Được.” Hạ Thiên Tường vỗ lưng Tô Nhược Hân, trong lòng đau xót.
Chắc chắn là cô không biết anh đã làm bao nhiêu chuyện như thế.
Nếu cô biết thì cô có sợ anh không đây?
Khởi động lại xe Bugatti, tâm trạng của Tô Nhược Hân đã tốt hơn.
Thấy xe sắp chạy vào khu biệt thự lưng chừng núi, Hạ Thiên Tường mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Còn chưa chúc mừng thành tích thi đại học của em.”
“Mỹ Lan đã chúc mừng em rồi, Hạ Thiên Tường, tối nay anh đã cho em đủ rồi.”
Đi gặp Triệu Giai Linh, cũng coi như đã tháo gỡ khúc mắc rất lâu trong lòng cô.
Xe Bugatti chậm rãi dừng lại, đỗ ngay bên ngoài cổng biệt thự nhà họ Cận.
Tô Nhược Hân đến nơi rồi.
Lúc này, cô đang định xuống xe, Hạ Thiên Tường đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, một lần nữa ôm cô vào lòng, cả hai im lặng dựa vào nhau.
/1174
|