CHƯƠNG 601
Hồi lâu sau, anh mới thấp giọng, nói: “Ngủ ngoan nhé, ngày mai gặp.”
“Ừm, ngày mai gặp.”
Nói xong câu này, Tô Nhược Hân còn nghĩ Hạ Thiên Tường sẽ buông mình ra.
Nào ngờ, cô vừa ngẩng đầu lên, môi cô vừa khéo đụng phải bờ môi mỏng của người đàn ông.
Lành lạnh, khiến trái tim cô đập thình thịch: “Đừng mà…”
Đang ở bên ngoài cổng nhà họ Cận đó, cô không muốn.
Hạ Thiên Tường hôn mạnh một cái, sau đó mới quyến luyến rời khỏi Tô Nhược Hân: “Ngoan.”
Tô Nhược Hân xoay người, giống như chạy trốn khỏi xe, lao vào cổng nhà họ Cận.
Hạ Thiên Tường là một tên lưu manh, khốn kiếp, lúc nào, nơi đâu cũng có thể khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Bịch” một tiếng, Tô Nhược Hân đụng trúng một người.
Ngay sau đó, một bàn tay đỡ lấy cơ thể hơi lắc lư của cô: “Chạy gì thế? Phía sau có ma à?”
Cận Liễm nói xong, ánh mắt liếc ra phía sau Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lập tức chột dạ: “Muộn quá rồi.”
Cũng không biết, Bugatti của Hạ Thiên Tường đã đi chưa, nếu chưa, Cận Liễm mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Cận Liễm liếc nhìn ngoài cổng, cố gắng bỏ qua tiếng xe di chuyển bên ngoài cổng ban nãy, ngay sau đó dịu dàng nói: “Nếu đã biết muộn, từ sau về nhà sớm hơn chút.”
“Ừm, tôi biết rồi, thế tôi lên trước.” Tô Nhược Hân nói xong, chạy qua người Cận Liễm.
Thế nhưng, mới chỉ chạy được một bước, cô chợt nhớ ra gì đó, nói: “Anh thì sao? Anh lại sắp ra ngoài à?”
Nếu không, muộn thế này rồi, Tô Nhược Hân đứng nghiêm chỉnh ở đây làm gì?
Hay là, anh ta đưa Dương Mỹ Lan về sau đó mới trở lại?
Thế thì ban nãy có phải anh ta cũng đã nhìn thấy xe của Hạ Thiên Tường dừng lại, sau đó cô còn ở trong xe một lúc lâu hay không…
Nghĩ đến đây, mặt của Tô Nhược Hân đỏ lên.
“Trước đó không phải nói rồi ư? Buổi tối có hẹn, là với cô đó, nhưng cô lại cho tôi leo cây. Tô Nhược Hân, món nợ này về sau tôi sẽ tính toán với cô, bây giờ tôi có một cuộc hẹn khác rồi.” Cận Liễm nghiến răng nghiến lợi nói, nhấc chân rời đi.
“Cận Liễm, tôi không cho anh leo cây, cũng đã uống với anh rất nhiều rồi. Hơn nữa, khi rời đi tôi cũng đã chào anh và Mỹ Lan, tôi phải đi làm một chuyện đứng đắn.” Nếu tối nay không đi gặp Triệu Giai Linh, đáy lòng cô luôn có một cái gai không thể rút ra, cắm chặt ở đó, rất đau.
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đi được mấy bước, Cận Liễm đột nhiên xoay người lại, sải bước rộng đi về phía Tô Nhược Hân, sau đó đưa tay ra xoa đầu cô: “Sau này có chuyện, để tôi xử lý.”
“À, được.” Tô Nhược Hân ngơ ngác đáp trả một tiếng. Sau đó, nhìn Cận Liễm lên xe của anh ta. Chiếc Mercedes-Benz Big G lái ra khỏi tầm mắt của cô như một con ngựa hoang.
Thấy xe đã biến mất trong tầm mắt, lúc này, Tô Nhược Hân mới xoay người đi vào biệt thự.
Không khí trong biệt thự rất yên tĩnh, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy có lẽ đã đi ngủ từ sớm.
Đúng vậy, bây giờ đã là rạng sáng, giờ này thật sự rất muộn rồi.
Hồi lâu sau, anh mới thấp giọng, nói: “Ngủ ngoan nhé, ngày mai gặp.”
“Ừm, ngày mai gặp.”
Nói xong câu này, Tô Nhược Hân còn nghĩ Hạ Thiên Tường sẽ buông mình ra.
Nào ngờ, cô vừa ngẩng đầu lên, môi cô vừa khéo đụng phải bờ môi mỏng của người đàn ông.
Lành lạnh, khiến trái tim cô đập thình thịch: “Đừng mà…”
Đang ở bên ngoài cổng nhà họ Cận đó, cô không muốn.
Hạ Thiên Tường hôn mạnh một cái, sau đó mới quyến luyến rời khỏi Tô Nhược Hân: “Ngoan.”
Tô Nhược Hân xoay người, giống như chạy trốn khỏi xe, lao vào cổng nhà họ Cận.
Hạ Thiên Tường là một tên lưu manh, khốn kiếp, lúc nào, nơi đâu cũng có thể khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Bịch” một tiếng, Tô Nhược Hân đụng trúng một người.
Ngay sau đó, một bàn tay đỡ lấy cơ thể hơi lắc lư của cô: “Chạy gì thế? Phía sau có ma à?”
Cận Liễm nói xong, ánh mắt liếc ra phía sau Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lập tức chột dạ: “Muộn quá rồi.”
Cũng không biết, Bugatti của Hạ Thiên Tường đã đi chưa, nếu chưa, Cận Liễm mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Cận Liễm liếc nhìn ngoài cổng, cố gắng bỏ qua tiếng xe di chuyển bên ngoài cổng ban nãy, ngay sau đó dịu dàng nói: “Nếu đã biết muộn, từ sau về nhà sớm hơn chút.”
“Ừm, tôi biết rồi, thế tôi lên trước.” Tô Nhược Hân nói xong, chạy qua người Cận Liễm.
Thế nhưng, mới chỉ chạy được một bước, cô chợt nhớ ra gì đó, nói: “Anh thì sao? Anh lại sắp ra ngoài à?”
Nếu không, muộn thế này rồi, Tô Nhược Hân đứng nghiêm chỉnh ở đây làm gì?
Hay là, anh ta đưa Dương Mỹ Lan về sau đó mới trở lại?
Thế thì ban nãy có phải anh ta cũng đã nhìn thấy xe của Hạ Thiên Tường dừng lại, sau đó cô còn ở trong xe một lúc lâu hay không…
Nghĩ đến đây, mặt của Tô Nhược Hân đỏ lên.
“Trước đó không phải nói rồi ư? Buổi tối có hẹn, là với cô đó, nhưng cô lại cho tôi leo cây. Tô Nhược Hân, món nợ này về sau tôi sẽ tính toán với cô, bây giờ tôi có một cuộc hẹn khác rồi.” Cận Liễm nghiến răng nghiến lợi nói, nhấc chân rời đi.
“Cận Liễm, tôi không cho anh leo cây, cũng đã uống với anh rất nhiều rồi. Hơn nữa, khi rời đi tôi cũng đã chào anh và Mỹ Lan, tôi phải đi làm một chuyện đứng đắn.” Nếu tối nay không đi gặp Triệu Giai Linh, đáy lòng cô luôn có một cái gai không thể rút ra, cắm chặt ở đó, rất đau.
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đi được mấy bước, Cận Liễm đột nhiên xoay người lại, sải bước rộng đi về phía Tô Nhược Hân, sau đó đưa tay ra xoa đầu cô: “Sau này có chuyện, để tôi xử lý.”
“À, được.” Tô Nhược Hân ngơ ngác đáp trả một tiếng. Sau đó, nhìn Cận Liễm lên xe của anh ta. Chiếc Mercedes-Benz Big G lái ra khỏi tầm mắt của cô như một con ngựa hoang.
Thấy xe đã biến mất trong tầm mắt, lúc này, Tô Nhược Hân mới xoay người đi vào biệt thự.
Không khí trong biệt thự rất yên tĩnh, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy có lẽ đã đi ngủ từ sớm.
Đúng vậy, bây giờ đã là rạng sáng, giờ này thật sự rất muộn rồi.
/1174
|