CHƯƠNG 599
Tô Nhược Hân vững vàng tiêm hết thuốc trong ống tiêm vào trong người Triệu Giai Linh.
Sau đó thì lùi ra sau và lạnh nhạt nói: “Thiên Tường, chúng ta đi thôi.”
Đời này, cô không muốn gặp lại cô gái này nữa.
Cô gái này suýt hủy hoại cả một đời của cô, khiến cô suýt không thể ngắm nhìn sự phồn hoa và tươi đẹp của thế giới này nữa.
“Đừng mà, Tô Nhược Hân, cậu đừng đi. Cậu thả tôi ra, cậu thả tôi ra đi, tôi phải rời khỏi nơi này…”
Thấy Tô Nhược Hân đi thật, Triệu Giai Linh giãy giụa mãi vẫn không được bắt đầu cầu xin Tô Nhược Hân trong tuyệt vọng.
“Phút giây mà câu đâm tôi một dao thì cậu phải biết kết cục của cậu bây giờ chứ. Triệu Giai Linh, trước khi vào đây cậu đã được hưởng sung hưởng sướng lâu thế rồi, cậu phải biết đủ.”
Giờ cô đã hiểu những gì mà Hạ Thiên Tường, đó là làm cho Triệu Giai Linh vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật dù đã đâm cô, khiến Triệu Giai Linh ảo tưởng rằng tuy cô ta đã đâm người khác nhưng vẫn có thể cao ngạo, thậm chí là đầy hi vọng để đi học ở ngôi trường đại học tốt nhất.
Sau đó khiến Triệu Giai Linh rớt cái độp từ thiên đường xuống địa ngục.
Cảm giác chênh lệch đó, chắc chỉ có người từng trải qua mới cảm thụ được thôi.
Chắc chắn bây giờ Triệu Giai Linh đã cảm nhận được.
Bởi vì bây giờ cô ta chỉ còn nỗi tuyệt vọng sâu sắc thôi.
Thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đã mở cửa, cô ta càng cuống cuồng, thế là lại điên cuồng kêu gào: “Bà ta không cứu tôi thì ba mẹ tôi sẽ cứu tôi, chắc chắn sẽ đến cứu tôi.”
Hạ Thiên Tường bỗng dừng bước, anh quay lưng với cô gái sau lưng và lạnh lùng nói: “Tôi quên nói việc này với cô, mẹ cô đã kí tên đồng ý đưa cô đến đây đấy.”
“Không thể nào, không thể nào, mẹ tôi sẽ không ký tên, rõ ràng bà ấy rất yêu thương tôi.”
“Triệu Giai Linh, bây giờ anh cô đã trở thành Chủ tịch của tập đoàn Triệu Thị, đây mới là điều mà mẹ cô muốn. Còn cô ấy à, cô chỉ là thứ có hay không cũng được mà thôi.”
“A… Aaa…”
Tiếng kêu gào điên cuồng.
Nhưng nó càng lúc càng xa, không lâu sau đã biến mất khỏi tai Tô Nhược Hân.
Đến tận khi ngồi lên xe cô cũng không nói câu nào.
Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ ác độc như thế này.
Tuy là ác thật đấy, nhưng cô không hối hận.
Không hối hận vì kết cục của Triệu Giai Linh bây giờ.
Bugatti chầm chậm lái ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Tô Nhược Hân yên lặng ngồi trên ghế, mãi đến khi xe đã vào nội thành mà cô cũng vẫn không nói gì.
“Nhược Hân, nếu em mềm lòng thì mình để cô ta ra ngoài.” Một lúc lâu sau, Hạ Thiên Tường đột nhiên nói.
Tô Nhược Hân nghiêng người dựa vào Hạ Thiên Tường: “Tôi không mềm lòng đâu.” Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được cái tính cách lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, chắc chắn là anh đã từng trải qua bao nhiêu việc như việc Triệu Giai Linh đã làm với cô.
Vì đã trải qua nhiều việc như thế nên mới trở nên lạnh lùng.
Tô Nhược Hân vững vàng tiêm hết thuốc trong ống tiêm vào trong người Triệu Giai Linh.
Sau đó thì lùi ra sau và lạnh nhạt nói: “Thiên Tường, chúng ta đi thôi.”
Đời này, cô không muốn gặp lại cô gái này nữa.
Cô gái này suýt hủy hoại cả một đời của cô, khiến cô suýt không thể ngắm nhìn sự phồn hoa và tươi đẹp của thế giới này nữa.
“Đừng mà, Tô Nhược Hân, cậu đừng đi. Cậu thả tôi ra, cậu thả tôi ra đi, tôi phải rời khỏi nơi này…”
Thấy Tô Nhược Hân đi thật, Triệu Giai Linh giãy giụa mãi vẫn không được bắt đầu cầu xin Tô Nhược Hân trong tuyệt vọng.
“Phút giây mà câu đâm tôi một dao thì cậu phải biết kết cục của cậu bây giờ chứ. Triệu Giai Linh, trước khi vào đây cậu đã được hưởng sung hưởng sướng lâu thế rồi, cậu phải biết đủ.”
Giờ cô đã hiểu những gì mà Hạ Thiên Tường, đó là làm cho Triệu Giai Linh vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật dù đã đâm cô, khiến Triệu Giai Linh ảo tưởng rằng tuy cô ta đã đâm người khác nhưng vẫn có thể cao ngạo, thậm chí là đầy hi vọng để đi học ở ngôi trường đại học tốt nhất.
Sau đó khiến Triệu Giai Linh rớt cái độp từ thiên đường xuống địa ngục.
Cảm giác chênh lệch đó, chắc chỉ có người từng trải qua mới cảm thụ được thôi.
Chắc chắn bây giờ Triệu Giai Linh đã cảm nhận được.
Bởi vì bây giờ cô ta chỉ còn nỗi tuyệt vọng sâu sắc thôi.
Thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đã mở cửa, cô ta càng cuống cuồng, thế là lại điên cuồng kêu gào: “Bà ta không cứu tôi thì ba mẹ tôi sẽ cứu tôi, chắc chắn sẽ đến cứu tôi.”
Hạ Thiên Tường bỗng dừng bước, anh quay lưng với cô gái sau lưng và lạnh lùng nói: “Tôi quên nói việc này với cô, mẹ cô đã kí tên đồng ý đưa cô đến đây đấy.”
“Không thể nào, không thể nào, mẹ tôi sẽ không ký tên, rõ ràng bà ấy rất yêu thương tôi.”
“Triệu Giai Linh, bây giờ anh cô đã trở thành Chủ tịch của tập đoàn Triệu Thị, đây mới là điều mà mẹ cô muốn. Còn cô ấy à, cô chỉ là thứ có hay không cũng được mà thôi.”
“A… Aaa…”
Tiếng kêu gào điên cuồng.
Nhưng nó càng lúc càng xa, không lâu sau đã biến mất khỏi tai Tô Nhược Hân.
Đến tận khi ngồi lên xe cô cũng không nói câu nào.
Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ ác độc như thế này.
Tuy là ác thật đấy, nhưng cô không hối hận.
Không hối hận vì kết cục của Triệu Giai Linh bây giờ.
Bugatti chầm chậm lái ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Tô Nhược Hân yên lặng ngồi trên ghế, mãi đến khi xe đã vào nội thành mà cô cũng vẫn không nói gì.
“Nhược Hân, nếu em mềm lòng thì mình để cô ta ra ngoài.” Một lúc lâu sau, Hạ Thiên Tường đột nhiên nói.
Tô Nhược Hân nghiêng người dựa vào Hạ Thiên Tường: “Tôi không mềm lòng đâu.” Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được cái tính cách lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, chắc chắn là anh đã từng trải qua bao nhiêu việc như việc Triệu Giai Linh đã làm với cô.
Vì đã trải qua nhiều việc như thế nên mới trở nên lạnh lùng.
/1174
|