CHƯƠNG 214
Cô đứng im ở đó, có lẽ là đã đứng được một lúc rồi.
Lúc này, anh không dám chắc Tô Nhược Hân đã nghe được bao nhiêu đoạn đối thoại của anh với Phương Tấn khi nãy.
Nhưng Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, anh đã có thể chắc chắn.
“Chúc Yên chết rồi sao?” Dù giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng ngón tay hơi run rẩy của Tô Nhược Hân đã tiết lộ mọi chuyện.
“Phải, nếu em đã nghe thấy thì tôi cũng không giấu em nữa.”
“Không thể nào, toa thuốc của tôi không thể có vấn đề gì được, Hạ Thiên Tường, tôi muốn điều tra rõ chân tướng của chuyện này.” Từ sau khi quen biết Hạ Thiên Tường, dù những toa thuốc cô kê ra đều do viên ngọc chỉ dẫn, nhưng mỗi một toa thuốc đều rất đúng bệnh.
Điều đó chức minh toa thuốc cô lấy được thật sự có hiệu quả.
Hơn nữa trước khi gửi toa thuốc cho Chúc Yên, cô đã nghiêm túc kiểm tra mấy lần rồi mới gửi.
Vì toa thuốc chỉ cần s ai một ly là sẽ đi một dặm, có thể mất mạng.
Cho nên, cô vẫn luôn rất cẩn thận.
“Tôi biết không phải là lỗi của em, chắc chắn là…”
“Tô Nhược Hân, cô đã bị bắt.” Có điều Hạ Thiên Tường còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.
Hạ Thiên Tường lạnh lùng xoay người nhìn người vừa mới xông vào: “Anh có chìa khoá?”
Biệt thự trong núi này của anh, ngoài bảo vệ của nơi này thì chỉ có hai người có chìa khoá.
Anh.
Lục Diễm Chi.
Không phải anh thì chính là Lục Diễm Chi.
“Anh Hạ, đây không phải trọng điểm, nếu Tô Nhược Hân ở đây thì mời cô ta đi theo chúng tôi.” Người đó nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, tập trung hết sự chú ý vào cô.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hạ Thiên Tường kéo nhẹ, để Tô Nhược Hân đứng sau lưng mình, dùng thân thể cao to của anh để bảo vệ cô.
“Anh Hạ, anh có thể bảo vệ cô ta, nhưng Tập đoàn Hạ Thị sẽ phải trả giá vì chuyện này, nếu anh không giao Tô Nhược Hân ra, ngày mai thị trường chứng khoán mở Hạ Thị sẽ bị rớt giá.”
“Bọn họ đã làm ầm ĩ đến tận Hạ Thị rồi ư?” Không cần hỏi Phương Tấn, chỉ nhìn nét mặt của người này, Hạ Thiên Tường cũng đoán được rằng đi cũng là lý do Lục Diễm Chi đưa chìa khoá.
“Phải, cho nên anh cũng đừng trách người đưa chìa khoá cho tôi, bà ấy không thể lấy tương lai của Tập đoàn Hạ Thị ra đánh cược, tin rằng cậu Hạ cũng sẽ không đánh cược sự nghiệp của mình đâu nhỉ.”
Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày, không cãi lại lời của người này.
Đột nhiên, anh dắt Tô Nhược Hân bước từng bước về phía người kia.
Bàn tay anh to lớn khô ráo, anh nắm chặt lấy tay Tô Nhược Hân, chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt người kia.
“Hạ Thiên Tường, tôi sẽ tự chứng minh bản thân trong sạch.” Nói xong, Tô Nhược Hân đẩy tay Hạ Thiên Tường ra, muốn đi theo người kia.
Gần đây dường như cô rất có duyên với cục cảnh sát, cứ phải đến đó suốt.
Cô đứng im ở đó, có lẽ là đã đứng được một lúc rồi.
Lúc này, anh không dám chắc Tô Nhược Hân đã nghe được bao nhiêu đoạn đối thoại của anh với Phương Tấn khi nãy.
Nhưng Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, anh đã có thể chắc chắn.
“Chúc Yên chết rồi sao?” Dù giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng ngón tay hơi run rẩy của Tô Nhược Hân đã tiết lộ mọi chuyện.
“Phải, nếu em đã nghe thấy thì tôi cũng không giấu em nữa.”
“Không thể nào, toa thuốc của tôi không thể có vấn đề gì được, Hạ Thiên Tường, tôi muốn điều tra rõ chân tướng của chuyện này.” Từ sau khi quen biết Hạ Thiên Tường, dù những toa thuốc cô kê ra đều do viên ngọc chỉ dẫn, nhưng mỗi một toa thuốc đều rất đúng bệnh.
Điều đó chức minh toa thuốc cô lấy được thật sự có hiệu quả.
Hơn nữa trước khi gửi toa thuốc cho Chúc Yên, cô đã nghiêm túc kiểm tra mấy lần rồi mới gửi.
Vì toa thuốc chỉ cần s ai một ly là sẽ đi một dặm, có thể mất mạng.
Cho nên, cô vẫn luôn rất cẩn thận.
“Tôi biết không phải là lỗi của em, chắc chắn là…”
“Tô Nhược Hân, cô đã bị bắt.” Có điều Hạ Thiên Tường còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.
Hạ Thiên Tường lạnh lùng xoay người nhìn người vừa mới xông vào: “Anh có chìa khoá?”
Biệt thự trong núi này của anh, ngoài bảo vệ của nơi này thì chỉ có hai người có chìa khoá.
Anh.
Lục Diễm Chi.
Không phải anh thì chính là Lục Diễm Chi.
“Anh Hạ, đây không phải trọng điểm, nếu Tô Nhược Hân ở đây thì mời cô ta đi theo chúng tôi.” Người đó nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, tập trung hết sự chú ý vào cô.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hạ Thiên Tường kéo nhẹ, để Tô Nhược Hân đứng sau lưng mình, dùng thân thể cao to của anh để bảo vệ cô.
“Anh Hạ, anh có thể bảo vệ cô ta, nhưng Tập đoàn Hạ Thị sẽ phải trả giá vì chuyện này, nếu anh không giao Tô Nhược Hân ra, ngày mai thị trường chứng khoán mở Hạ Thị sẽ bị rớt giá.”
“Bọn họ đã làm ầm ĩ đến tận Hạ Thị rồi ư?” Không cần hỏi Phương Tấn, chỉ nhìn nét mặt của người này, Hạ Thiên Tường cũng đoán được rằng đi cũng là lý do Lục Diễm Chi đưa chìa khoá.
“Phải, cho nên anh cũng đừng trách người đưa chìa khoá cho tôi, bà ấy không thể lấy tương lai của Tập đoàn Hạ Thị ra đánh cược, tin rằng cậu Hạ cũng sẽ không đánh cược sự nghiệp của mình đâu nhỉ.”
Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày, không cãi lại lời của người này.
Đột nhiên, anh dắt Tô Nhược Hân bước từng bước về phía người kia.
Bàn tay anh to lớn khô ráo, anh nắm chặt lấy tay Tô Nhược Hân, chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt người kia.
“Hạ Thiên Tường, tôi sẽ tự chứng minh bản thân trong sạch.” Nói xong, Tô Nhược Hân đẩy tay Hạ Thiên Tường ra, muốn đi theo người kia.
Gần đây dường như cô rất có duyên với cục cảnh sát, cứ phải đến đó suốt.
/1174
|