CHƯƠNG 215
Đi vào một lần cũng được, đợi cô điều tra ra sự thật, cô sẽ lại ra ngoài.
Lần này, cô không muốn liên luỵ đến Hạ Thiên Tường và Tập đoàn Hạ Thị, chuyện của cô tự cô gánh vác.
Cô không làm thì không có gì phải sợ cả.
Nói xong, Tô Nhược Hân bèn đưa tay về phía người kia.
Lúc nghe được tin Chúc Yên đã chết, cô đã cố hết sức ép bản thân phải bình tĩnh.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Còng tay lạnh như băng lập tức đưa tới trước mặt cô.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên trách ai.
Trách bản thân tốt bụng đi cứu người mẹ sắp chết của một đứa bé sao?
Không.
Nếu cho cô lựa chọn một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn cứu Chúc Yên.
Nhưng nghĩ đến Chúc Hứa, cô lại thấy đau lòng, Chúc Yên chết, chắc chắn Chúc Hứa là người đau lòng nhất.
Lúc này, chắc chắn đứa bé hơn bốn tuổi kia đang khóc lóc thảm thiết.
Còng tay rất lạnh.
Còng tay đặt lên cổ tay cô.
“Hạ Thiên Tường, giúp tôi chăm sóc Chúc Hứa.” Lúc còng tay sắp khoá lại, Tô Nhược Hân nhanh chóng dặn dò, sau đó sải bước rời đi với người này.
Nhưng lúc cô còn chưa cất bước thì chợt cảm nhận được một làn gió.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Tường đã đánh một phát lên đầu người đàn ông trước mặt, còng tay vẫn chưa kịp khoá lại “keng” một tiếng rơi xuống.
Sau đó, không đợi Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Tường đã kéo cô bỏ chạy.
“Hạ Thiên Tường, đi đâu thế?”
“Đi chứng minh cái chết của Chúc Yên không liên quan đến em.”
Tô Nhược Hân muốn giãy tay ra, nhưng người đàn ông lại nắm chặt tay cô kéo chạy về phía trước, khiến cô không thể làm gì được.
Chẳng mấy chốc đã rời khỏi biệt thự.
Bugatti thấp thoáng trong rừng núi với bầu không khí mát mẻ, Hạ Thiên Tường đưa Tô Nhược Hân vào trong xe.
Nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Mà xe cảnh sát đang đỗ ở một bên cổng lớn.
Có người chạy đến: “Dừng xe.”
Hạ Thiên Tường như không nhìn thấy, anh đánh tay lái, sau đó, xe chạy ra ngoài như tên rời cung.
Xe vừa chạy lên đường núi, xe cảnh sát phía sau cũng nổ máy.
Sau đó “ò é ò é” nhanh chóng đuổi theo.
Đi vào một lần cũng được, đợi cô điều tra ra sự thật, cô sẽ lại ra ngoài.
Lần này, cô không muốn liên luỵ đến Hạ Thiên Tường và Tập đoàn Hạ Thị, chuyện của cô tự cô gánh vác.
Cô không làm thì không có gì phải sợ cả.
Nói xong, Tô Nhược Hân bèn đưa tay về phía người kia.
Lúc nghe được tin Chúc Yên đã chết, cô đã cố hết sức ép bản thân phải bình tĩnh.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Còng tay lạnh như băng lập tức đưa tới trước mặt cô.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên trách ai.
Trách bản thân tốt bụng đi cứu người mẹ sắp chết của một đứa bé sao?
Không.
Nếu cho cô lựa chọn một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn cứu Chúc Yên.
Nhưng nghĩ đến Chúc Hứa, cô lại thấy đau lòng, Chúc Yên chết, chắc chắn Chúc Hứa là người đau lòng nhất.
Lúc này, chắc chắn đứa bé hơn bốn tuổi kia đang khóc lóc thảm thiết.
Còng tay rất lạnh.
Còng tay đặt lên cổ tay cô.
“Hạ Thiên Tường, giúp tôi chăm sóc Chúc Hứa.” Lúc còng tay sắp khoá lại, Tô Nhược Hân nhanh chóng dặn dò, sau đó sải bước rời đi với người này.
Nhưng lúc cô còn chưa cất bước thì chợt cảm nhận được một làn gió.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Tường đã đánh một phát lên đầu người đàn ông trước mặt, còng tay vẫn chưa kịp khoá lại “keng” một tiếng rơi xuống.
Sau đó, không đợi Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Tường đã kéo cô bỏ chạy.
“Hạ Thiên Tường, đi đâu thế?”
“Đi chứng minh cái chết của Chúc Yên không liên quan đến em.”
Tô Nhược Hân muốn giãy tay ra, nhưng người đàn ông lại nắm chặt tay cô kéo chạy về phía trước, khiến cô không thể làm gì được.
Chẳng mấy chốc đã rời khỏi biệt thự.
Bugatti thấp thoáng trong rừng núi với bầu không khí mát mẻ, Hạ Thiên Tường đưa Tô Nhược Hân vào trong xe.
Nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Mà xe cảnh sát đang đỗ ở một bên cổng lớn.
Có người chạy đến: “Dừng xe.”
Hạ Thiên Tường như không nhìn thấy, anh đánh tay lái, sau đó, xe chạy ra ngoài như tên rời cung.
Xe vừa chạy lên đường núi, xe cảnh sát phía sau cũng nổ máy.
Sau đó “ò é ò é” nhanh chóng đuổi theo.
/1174
|