CHƯƠNG 213
“Anh Hạ, chúng tôi sẽ đợi ở đây.”
Hạ Thiên Tường gật đầu, xoay người quay lại trong biệt thự, cửa hông “tích” một tiếng tự động khoá lại.
Người bên ngoài muốn đi vào còn khó hơn lên trời.
Anh mở điện thoại đã cài im lặng lên, mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đồng thời còn có mấy tin nhắn, Phương Tấn đã thông báo trước với anh, tiếc là tối qua anh đã cài im lặng rồi.
Hạ Thiên Tường vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phương Tấn, hỏi: “Tô Nhược Hân thật sự bị tình nghi ư?”
“Cậu chủ Hạ, Chúc Yên chết rồi, là người phụ nữ mà anh cứu trên bãi biển lần trước, hôm qua cô ta còn khoẻ mạnh, nhưng sáng nay vừa uống đơn thuốc cô Tô kê thì đã… đã…”
Hạ Thiên Tường nheo mắt: “Chết rồi?”
“Đúng, cho nên anh trai Chúc Cương của cô ta báo cảnh sát, cậu chủ Hạ, lần này không giao người e rằng không được, Chúc Cương lưu mạnh như thế, rất khó xử lý, đã làm ầm đến tận Tập đoàn Hạ Thị rồi, Chủ tịch Lục…” Nói đến đây, Phương Tấn im lặng.
“Không thể nào, chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ không hại chết người, toa thuốc của cô ấy không có vấn đề gì được. Cái chết của Chúc Yên chắc chắn là vì lý do khác, chắc chắn không liên quan gì đến thuốc của Nhược Hân cả.” Dù sao sau khi nghe kể tất cả mọi chuyện, anh đã chắc chắn rằng Chúc Yên không phải do Tô Nhược Hân hại chết.
Mà nghe Phương Tấn nhắc đến Chủ tịch Lục, Hạ Thiên Tường lập tức hiểu ra tại sao đám người bên ngoài dám trắng trợn đến địa bàn của anh muốn bắt Tô Nhược Hân đi, thì ra là do Lục Diễm Chi cho phép.
“Cậu chủ Hạ, tôi cũng vừa nhận được tin tức thôi, tôi đã phái người đi điều tra rồi, toa thuốc của Chúc Yên là do cô Tô gửi hôm qua, có tin nhắn làm chứng cứ.”
“Đi mua mấy đơn thuốc của Tô Nhược Hân kê về sắc thử chứng minh không có độc cho Chúc Cương xem, tôi tin Tô Nhược Hân không phải là lang băm.” Hạ Thiên Tường vẫn kiên trì với nhận định của bản thân.
Dù sao cũng không cần phải hỏi Tô Nhược Hân, anh lựa chọn tin tưởng cô.
Nhớ lại người phụ nữ gặp phải ở bãi biển ngày đó, lúc đó anh cũng không muốn cứu cô ta, nếu không vì sự nhờ vả Tô Nhược Hân, anh sẽ không cứu.
Không ngờ người phụ nữ kia lại mang đến phiền phức cho Tô Nhược Hân.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.” Phương Tấn đáp lời, nhưng anh ta cũng không cúp máy ngay.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ Hạ, lần này anh trai Chúc Cương và hàng xóm của Chúc Yên làm lớn chuyện đến tận bên trên, bọn họ gọi cho đường dây nóng, làm ầm ĩ lắm.”
“Chúc Yên uống thuốc lúc nào?”
“Sáng hôm nay.”
“Một buổi sáng vừa uống toa thuốc mới đã chết, sau đó lập tức làm ầm ĩ lên phía trên, chuyện này có lẽ không chỉ đơn giản là hàng xóm của Chúc Yên tham dự vào, chắc chắn là có người đang châm dầu vô lửa, lập tức đi điều tra.”
Cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường đang muốn đi lên lầu thì chợt nghe một tiếng “bụp”, ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với Tô Nhược Hân.
Là tiếng điện thoại cho Tô Nhược Hân rơi xuống đất.
“Anh Hạ, chúng tôi sẽ đợi ở đây.”
Hạ Thiên Tường gật đầu, xoay người quay lại trong biệt thự, cửa hông “tích” một tiếng tự động khoá lại.
Người bên ngoài muốn đi vào còn khó hơn lên trời.
Anh mở điện thoại đã cài im lặng lên, mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đồng thời còn có mấy tin nhắn, Phương Tấn đã thông báo trước với anh, tiếc là tối qua anh đã cài im lặng rồi.
Hạ Thiên Tường vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phương Tấn, hỏi: “Tô Nhược Hân thật sự bị tình nghi ư?”
“Cậu chủ Hạ, Chúc Yên chết rồi, là người phụ nữ mà anh cứu trên bãi biển lần trước, hôm qua cô ta còn khoẻ mạnh, nhưng sáng nay vừa uống đơn thuốc cô Tô kê thì đã… đã…”
Hạ Thiên Tường nheo mắt: “Chết rồi?”
“Đúng, cho nên anh trai Chúc Cương của cô ta báo cảnh sát, cậu chủ Hạ, lần này không giao người e rằng không được, Chúc Cương lưu mạnh như thế, rất khó xử lý, đã làm ầm đến tận Tập đoàn Hạ Thị rồi, Chủ tịch Lục…” Nói đến đây, Phương Tấn im lặng.
“Không thể nào, chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ không hại chết người, toa thuốc của cô ấy không có vấn đề gì được. Cái chết của Chúc Yên chắc chắn là vì lý do khác, chắc chắn không liên quan gì đến thuốc của Nhược Hân cả.” Dù sao sau khi nghe kể tất cả mọi chuyện, anh đã chắc chắn rằng Chúc Yên không phải do Tô Nhược Hân hại chết.
Mà nghe Phương Tấn nhắc đến Chủ tịch Lục, Hạ Thiên Tường lập tức hiểu ra tại sao đám người bên ngoài dám trắng trợn đến địa bàn của anh muốn bắt Tô Nhược Hân đi, thì ra là do Lục Diễm Chi cho phép.
“Cậu chủ Hạ, tôi cũng vừa nhận được tin tức thôi, tôi đã phái người đi điều tra rồi, toa thuốc của Chúc Yên là do cô Tô gửi hôm qua, có tin nhắn làm chứng cứ.”
“Đi mua mấy đơn thuốc của Tô Nhược Hân kê về sắc thử chứng minh không có độc cho Chúc Cương xem, tôi tin Tô Nhược Hân không phải là lang băm.” Hạ Thiên Tường vẫn kiên trì với nhận định của bản thân.
Dù sao cũng không cần phải hỏi Tô Nhược Hân, anh lựa chọn tin tưởng cô.
Nhớ lại người phụ nữ gặp phải ở bãi biển ngày đó, lúc đó anh cũng không muốn cứu cô ta, nếu không vì sự nhờ vả Tô Nhược Hân, anh sẽ không cứu.
Không ngờ người phụ nữ kia lại mang đến phiền phức cho Tô Nhược Hân.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.” Phương Tấn đáp lời, nhưng anh ta cũng không cúp máy ngay.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ Hạ, lần này anh trai Chúc Cương và hàng xóm của Chúc Yên làm lớn chuyện đến tận bên trên, bọn họ gọi cho đường dây nóng, làm ầm ĩ lắm.”
“Chúc Yên uống thuốc lúc nào?”
“Sáng hôm nay.”
“Một buổi sáng vừa uống toa thuốc mới đã chết, sau đó lập tức làm ầm ĩ lên phía trên, chuyện này có lẽ không chỉ đơn giản là hàng xóm của Chúc Yên tham dự vào, chắc chắn là có người đang châm dầu vô lửa, lập tức đi điều tra.”
Cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường đang muốn đi lên lầu thì chợt nghe một tiếng “bụp”, ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với Tô Nhược Hân.
Là tiếng điện thoại cho Tô Nhược Hân rơi xuống đất.
/1174
|