Chương 452: Em ghen
Cho nên cô ta im lặng rồi! Cô ta quật cường nhìn Thương Trăn, giống hệt như khi dựa vào đạo lý bảo vệ quyền lợi của mình lúc trong phòng, nếu xung quanh còn có người đàn ông khác, nhất định sẽ bị Hàn Tiểu Mộc hấp dẫn, không thể không nói, Hàn Tiểu Mộc có năng lực khiến người khác phải chú ý.
Điểm đặc biệt này khiến cô ta không giống người thường.
Nhưng còn chưa đủ, Phong Hành Diễm gặp Thương Trăn, người phụ nữ khác ở trong mắt anh có hai loại, “bình thường” và “không quá bình thường”, điểm đặc biệt này của Hàn Tiểu Mộc không hấp dẫn được anh, cho nên anh không bị “đặc biệt” này ảnh hưởng.
Thương Trăn nở nụ cười, “Quả nhiên, cô thích anh ấy.”
Tầm mắt của cô nhìn về phía Hàn Tiểu Mộc, nhìn từ trên cao xuống, cuối cùng hơi thương hại, “… Biểu cảm này của cô, giống như chắc chắn mình sẽ thành công vậy, cô dựa vào cái gì?”
Giọng điệu khinh thường của cô kích thích Hàn Tiểu Mộc, giống như ở trong mắt Thương Trăn, cô ta là người ham phú quý, ném cho chút tiền là đuổi đi được! Cô ta không phải! Cô ta khác với những người phụ nữ khác, cô ta thật sự yêu Phong Hành Diễm, cô ta thật sự yêu anh!
“Tôi thừa nhận, tôi không xinh đẹp, tôi cũng không có gia thế tốt như vậy, tài hoa như vậy, nhưng tình cảm của tôi không dựa vào những chuyện này để đánh giá! Tôi yêu anh ấy! Dù anh ấy không phải tổng giám đốc, dù anh ấy nợ chồng chất, không tuấn tú, tôi vẫn yêu anh ấy! Cô có thể không? Cô, có thể làm được không?”
Cô ta nhìn Thương Trăn với vẻ trào phúng, “Nếu tổng giám đốc không phải là tổng giám đốc, chỉ sợ cô không thèm liếc mắt nhìn anh ấy một cái đúng không? Nếu tổng giám đốc không phải người ưu tú, anh tuấn như thế, cô đã không kết hôn với anh ấy, cô thích chỉ vì gả cho anh ấy sẽ mang tới cho cô vinh quang, thích bề ngoài của anh ấy mà thôi, căn bản sẽ không hiểu thứ gì gọi là chân ái! Càng khỏi nói tới chuyện đồng cam cộng khổ!”
Lời cô ta nói khiến Thương Trăn thu hồi tươi cười, cô không trả lời, mà hỏi lại.
“… Bởi vì cô cảm thấy cô yêu anh ấy một cách đơn thuần, cho nên mới cảm thấy mình cao hơn người phụ nữ khác đúng không? Bọn họ đều nông cạn, mà cô là chân ái? A…”
Thương Trăn nở nụ cười với ý tứ không rõ, “Có phải là cô luôn cảm thấy một ngày nào đó anh ấy sẽ thích cô đúng không? Nếu sau này anh ấy không yêu cô, đều là anh ấy có mắt không tròng?”
Hàn Tiểu Mộc mím môi không nói chuyện, chỉ quật cường nhìn cô, đôi mắt rõ ràng là đang nói “Đúng vậy!”
Thương Trăn lại nở nụ cười, cô vừa cười vừa lắc đầu, “Tôi đoán là từ nhỏ đến lớn, cô muốn gì, đều có thể chiếm được, cho nên mới có ý nghĩ buồn cười này.
Cô nói cô không thích mặt của Phong Hành Diễm, không thích địa vị và tiền của anh ấy, vậy cô thích anh ấy vì cái gì? Mà anh ấy đối xử với các cô không tốt lắm? Thậm chí có thể nói là cáu giận, người đàn ông không có giá trị nhan sắc, không có tiền, tính tình không tốt, trên đường có một đống, vì sao cô lại quấn lấy Phong Hành Diễm không rời?”
Lời cô nói khiến Hàn Tiểu Mộc á khẩu không trả lời được, cô ta há miệng mấy lần, đều không tìm được cớ tốt cho mình!
Lúc này, tín niệm của cô ta chịu dao động rất lớn! Đúng là như Thương Trăn nói, đàn ông như vậy trên đường có rất nhiều, vì sao cô ta… Vì sao…
“Tình yêu là một loại cảm giác!”
Trong đầu Hàn Tiểu Mộc lóe lên linh quang, trả lời như vậy.
Cô ta bình tĩnh nhìn Thương Trăn, nhanh chóng khiến mình bình tĩnh hơn, cũng tính toán thuyết phục Thương Trăn, “Tôi có loại cảm giác này với tổng giám đốc! Tôi không thể kháng cự, tôi chỉ thích anh ấy! Tôi đối với anh ấy là chân ái!”
Thương Trăn đột nhiên không còn hứng thú nói với cô ta nữa rồi.
Chân ái? Cô ta thật sự biết cái gì gọi là chân ái sao?
Cô nhớ tới đời trước, Phong Hành Diễm đối với cô mà nói, giống như là thiên thần, mà lúc cô còn kỳ vọng đối với anh, không có một ngày không muốn kéo anh vào vũng bùn, giống như chỉ cần làm vậy, anh sẽ là của cô.
Nhưng cô không làm như vậy, thực ra có Lý Uyển Oánh ở đây, cô có rất nhiều cơ hội như vậy, nhưng cô lựa chọn trốn tránh, cô thà rằng mình lầy lội, cũng không nguyện ý quấy rầy anh, nếu anh không thích cô, vậy không quấy rầy, thì cô sẽ là tình yêu cuối cùng đúng không?
Nếu Phong Hành Diễm không có gương mặt này, nếu anh không phải tổng giám đốc của Phong thị, cô sẽ yêu anh sao?
Cô sẽ! Không ai có tư cách nói những lời này hơn cô!
Cô yêu, là anh trai nhỏ trước đây, sẽ có vẻ mặt nghiêm túc dẫn cô đi chơi, là thanh mai trúc mã, là cậu bé khó chịu nhưng như mặt trời, mà lúc đó, cô ngay cả tổng giám đốc là gì, cũng không biết, cô ngay cả đẹp xấu cũng không có khái niệm, đời trước lúc cô thất vọng nhất, từng hi vọng vô số lần Phong Hành Diễm phá sản, hủy dung, sau đó anh sẽ phát hiện ra cô rất tốt… Nhưng cho dù nghĩ như vậy, cô đều cảm thấy tội lỗi!
Cô sẽ không vì mình mà hủy hoại bất cứ người nào! Nhất là anh, nếu đây không phải là tình yêu, như vậy, cái gì mới phải?
Nhưng Thương Trăn không biện giải, nhìn chằm chằm Hàn Tiểu Mộc một cái, yên lặng rời đi.
Mà Hàn Tiểu Mộc còn tưởng rằng mình nói về “chân ái” chiến thắng tình địch, mừng thầm trong lòng, cô ta thiện lương cố chấp như thế, lại còn đơn thuần, ngay cả vợ tổng giám đốc cũng xấu hổ thẹn rồi sao?
Phong Hành Diễm họp xong, thì thấy Thương Trăn ngồi trên ghế sofa, bộ dạng hơi thất hồn lạc phách, vội vàng vứt bỏ mệt mỏi, ngồi bên cạnh cô, vuốt ve mặt cô, cau mày hỏi, “Làm sao vậy?”
Trong mắt anh hiện lên chút ý lạnh, “Có phải có người khiến em mất hứng hay không?”
Thương Trăn chớp mắt nhìn anh, “Sao anh chắc chắn là em mất hứng? Em còn chưa nói gì mà…”
Sau khi trọng sinh, biểu cảm của cô gần như tan vỡ, rất khó lộ cảm xúc ra ngoài, như vậy sao anh biết được?
Phong Hành Diễm nghe cô hỏi vậy, nói theo bản năng, “Nhìn em thì biết thôi.”
Tuy trên mặt không nhìn ra được nhưng không có nghĩa là không cảm nhận được, anh đúng là người chồng tốt nhất thế giới!
Thương Trăn bị lời nói theo bản năng của anh chọc cười, “Không có mất hứng.”
“Có! Chắc chắn có!” Phong Hành Diễm không chịu để cô lừa như vậy, nắm lấy vai cô, ép cô nhìn thẳng mình, “Nói đi, là ai? Có phải là người kia không… Hàn Tiểu Mộc?”
“Trước đây người phụ nữ này còn tốt, nhưng gần đây rất kỳ lạ, ai biết có phải sốt tới hồ đồ luôn không… Không được, nếu là cô ta, anh sẽ sa thải cô ta!”
Bắt nạt người phụ nữ của anh, nghĩa là chạm vào vảy ngược của anh! Bây giờ anh không quan tâm sắp tới có cần cô ta không!
Thương Trăn lắc đầu, “Không phải cô ta chọc em, nhưng, em biết cô ta thầm thích anh, em không vui, cho nên muốn anh sa thải cô ta, anh đồng ý không?”
Phong Hành Diễm hơi nhíu mày, “Cô ta thích anh?”
Thương Trăn gật đầu, “Đúng vậy, cô ta thích anh, mà em, em ghen!”
Phong Hành Diễm dở khóc dở cười lắc đầu, cuối cùng véo má cô, “Vậy mà Trăn Trăn của anh ghen sao?”
Anh im lặng một lát mới nói, “Sa thải cô ta cũng được, em không thích, cô ta không cần tồn tại.”
Thương Trăn cười nói, “Ở công ty, người khác đều nói anh anh minh, công bằng, anh làm như vậy, chẳng lẽ không sợ người khác lên án à?” Phong Hành Diễm gần như không do dự nói, “Vì em, làm hôn quân thì thế nào? Chỉ cần em muốn, anh lập tức làm được.”