Chương 451: Ngu ngốc
Thoáng thấy ánh sáng lạnh trong mắt Phong Hành Diễm, Ngải Văn giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, cô ấy vội vàng kéo Hàn Tiểu Mộc bị dọa tới ngốc ra sau lưng mình, liên tục giải thích.
“Tổng giám đốc, Tiểu Mộc nhất thời hồ đồ mới nói vậy, không có ý xấu, anh ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với cô ấy!”
Phong Hành Diễm giận quá hóa cười, “Cho nên, tôi cần giữ cô ta lại để sau này cô ta tiếp tục dạy dỗ tôi sao?”
Môi của Hàn Tiểu Mộc trở nên trắng xanh! Cô ta thua cuộc, hiện thực không giống như trên tivi, người trong lòng cô ta không vì cô ta đặc biệt, mà kính trọng cô ta hơn vài phần, trái lại còn nói cô ta ngu ngốc? Cô ta… Thiện lương và kiên trì của cô ta, chỉ đổi lấy hai chữ ngu ngốc của anh!
Hàn Tiểu Mộc bị Ngải Văn kéo thiếu chút nữa ngất xỉu, mà lời nói cuối cùng của Phong Hành Diễm khiến cô ta tỉnh táo lại! Cô ta không thể rời khỏi Phong thị, cô ta… Cô ta yêu tổng giám đốc! Cô ta rời khỏi cửa Phong thị, cô ta sẽ không còn cơ hội tiếp cận anh nữa.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Tiểu Mộc xuất hiện nước mắt, trong lòng sợ hãi!
Lúc này Ngải Văn còn đang cầu xin giúp cô ta, cô ta đột nhiên lao tới nói.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi tổng giám đốc… Tôi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi!
Cô ta vừa nói những lời này, biểu cảm của mọi người đều rất vi diệu, vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt dạy bảo tổng giám đốc, lúc này đột nhiên đáng thương tội nghiệp xin lỗi, thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh rồi?
Trong mắt Phong Hành Diễm lại càng xuất hiện khinh bỉ, cảm thấy những lời Hàn Tiểu Mộc nói vừa rồi chỉ vì đang cứu vãn lại mà thôi.
Nhưng Hàn Tiểu Mộc không quản nhiều như vậy rồi! Cô ta giống như chạm phải sợi dây sâu trong lòng, nước mắt rơi xuống như mưa, cô ta khàn giọng nói, “Tôi… Tôi không nên nói như vậy, tôi nhất thời sốt ruột quá, dự án này tôi khai phá lâu như vậy, tôi… Tôi muốn làm ra thành tích!”
Cô ta nói như vậy cũng coi như về tình có thể tha thứ, Phong Hành Diễm không quen nhìn bộ dạng người khác khóc sướt mướt, vì thế anh lạnh lùng nói, “Tôi thấy lần trước cô bị sốt nên thương tổn tới đầu óc, bây giờ, đều ra ngoài hết cho tôi!”
“Dạ tổng giám đốc, tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài.
Ngải Văn nói xong, vội vàng mang Hàn Tiểu Mộc ra ngoài, cô ta đi rồi, Phong Hành Diễm lại gọi Bàng Thất vào.
“Cậu chủ?”
“Cậu đi điều tra xem, nghe nói gần đây trong công ty có người phê bình ngầm với Trăn Trăn? Trái lại tôi muốn xem là ai bịa đặt!”
“Dạ!”
Sau khi Bàng Thất rời đi, Phong Hành Diễm cảm thấy lửa giận trong lòng không đè xuống nổi! Anh ôm Thương Trăn, cho dù cảm thấy khó hiểu hay tức giận đều nói.
“Vậy mà có người có ý kiến với em?”
Dù thế nào anh cũng không nghĩ ra, anh không vì Trăn Trăn mà chậm trễ công việc, Trăn Trăn cũng rất ngoan, ở công ty không tìm bất kỳ người nào gây phiền phức, đám người này dựa vào cái gì không thích Trăn Trăn?
Thương Trăn bàng quan với toàn bộ quá trình, nhưng trái tim vì Phong Hành Diễm mà cảm thấy ấm áp rồi… Nhất là lúc anh nói, thời gian của anh chỉ có thể cùng cô…
Cô ôm cổ Phong Hành Diễm, nâng mắt nhìn anh, giọng nói rất mềm mại.
“Được rồi, đừng tức giận, em không tức giận mà.”
Phong Hành Diễm cảm thấy kỳ lạ nhìn cô, “Hàn Tiểu Mộc nói em như vậy, sao em không tức giận?”
Thương Trăn nở nụ cười thần bí, “Bởi vì anh đó! Nhìn thấy anh, em không còn tức giận nữa rồi…”
Đầu quả tim của Phong Hành Diễm hơi run lên, ôm cô, khóe miệng không tự chủ được nhếch cao, bởi vì Thương Trăn rất ít khi biện hộ, mà mỗi một lần, đều khiến anh lộ ra xúc động.
“Trăn Trăn…”
“Được rồi…” Thương Trăn híp mắt chỉnh áo giúp anh, nhẹ giọng nói với anh, “Động tác nhanh một chút, anh nên tới phòng họp rồi!”
Phong Hành Diễm gật đầu, chỉ trong chớp mắt tâm tình tốt hơn, “Trăn Trăn yên tâm, nếu Tây Bá kia dám nói gì, anh tuyệt đối sẽ cho ông ta đẹp mặt!”
Thương Trăn nhu thuận ngồi trên đùi anh, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Vậy em xin nhờ anh rồi?”
“Em cứ nhờ anh cả đời là được!”
Phong Hành Diễm cười hôn trán cô một cái, mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.
Anh nhìn có vẻ hăng hái, mà Thương Trăn nhìn bóng lưng cao lớn của anh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phong Hành Diễm… Đúng là một người rất cố chấp! Yêu ai thì để người đó sống ghét ai thì diệt người ấy, cô may mắn, vì mình là người anh yêu.
Lúc này Ngải Văn sắp phải tới phòng họp, không có biện pháp an ủi Hàn Tiểu Mộc, trước khi đi, cô ấy lau nước mắt cho Hàn Tiểu Mộc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Tôi biết cô rất kiên cường, muốn làm ra thành tích, nhưng không thể chống đối tổng giám đốc như vậy được! Lần này coi như bỏ qua, đến Ai Cập, cô phải biểu hiện thật tốt biết không?”
Hàn Tiểu Mộc cúi đầu không nói lời nào, Ngải Văn lắc đầu rời đi.
Cô ấy đi rồi, Hàn Tiểu Mộc đặt tay dưới bàn, móng tay đâm sâu vào trong thịt, cả người đều hơi run rẩy!
Cô ta nhớ tới biểu hiện vừa rồi của cô ta, một giây trước cô ta còn đang dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, đợi tổng giám đốc có chút kính trọng cô ta, một giây sau, cô ta không có cốt khí xin lỗi nhận sai! Lúc ấy nếu cô ta từ chức, thì tổng giám đốc có thể liếc nhìn cô ta cao hơn… Nhưng cô ta không thể! Sao cô ta có thể rời khỏi Phong thị, sao có thể rời khỏi tổng giám đốc?
Còn tổng giám đốc sẽ đối đãi với cô ta thế nào đây, có cảm thấy cô ta dối trá không? Cô ta đã không dám nghĩ… Cả người giống như ngâm trong nước đá, thoáng lạnh thoáng nóng.
Hàn Tiểu Mộc, đừng nản chí! Đừng từ bỏ! Mày còn cơ hội, mày sắp đến Ai Cập với tổng giám đốc rồi, vừa rồi mày nói những lời quá đáng như vậy, tổng giám đốc đều không xa thải mày, chứng minh trong lòng anh ấy mày khác biệt! Có lẽ chỉ vì có Thương Trăn ở đây, anh ấy mới không biểu hiện ra mà thôi!
Nhất định là như vậy!
Lúc trước tổng giám đốc còn ăn cơm trưa cô ta chuẩn bị tỉ mỉ, tổng giám đốc còn từng khích lệ cô ta, cô ta đối với anh mà nói, nhất định là khác biệt!
Nếu Phong Hành Diễm biết mình ăn “cơm đặt” lúc trước, là Hàn Tiểu Mộc làm, khích lệ của anh, được cô ta coi như trân bảo, anh nhất định sẽ không ăn.
…
Hàn Tiểu Mộc trải qua xây dựng tâm lý, giữ vững tinh thần lần nữa! Nhưng cô ta vừa đứng dậy, thì thấy Thương Trăn đứng sau lưng cô ta, lúc này hai tay Thương Trăn vòng quanh ngực ngồi trên một cái bàn máy tính, đang cười như không cười nhìn cô ta.
Ánh mắt đó, khiến Hàn Tiểu Mộc có cảm giác cô như đang khoe khoang, Thương Trăn, đang lấy thân phận người thắng khoe khoang trước mặt người thất bại!
“Bà chủ…”
Vì mình có thể thuận lợi tới Ai Cập, Hàn Tiểu Mộc hiểu rõ mình không thể xuất hiện sai lầm nữa, cho nên cô ta nói một câu trái lương tâm, giọng nói rất nhỏ.
Thương Trăn híp mắt, nói thẳng, “Cô thích Phong Hành Diễm?”
Hàn Tiểu Mộc hoảng sợ! Cô ta chắc chắn cô ta không biểu hiện ra ngoài, vì sao…!
Thương Trăn nở nụ cười, “Đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn nhất, tôi đoán, nhưng dựa vào biểu cảm của cô, tôi cảm thấy tôi đoán đúng rồi.”
Hàn Tiểu Mộc muốn phủ nhận, nhưng lúc này, cô ta không nói nên lời, cô ta không thể ở trước mặt tình địch, phủ nhận tình cảm của mình, chuyện này còn khó chịu hơn giết cô ta!
Cô ta thích tổng giám đốc có sai sao? Tổng giám đốc tốt như vậy, vì sao cô ta không thể thích? Hơn nữa cô ta không thích tiền, địa vị của anh, cô ta chỉ đơn thuần thích con người anh! Cô ta tin cô ta yêu tổng giám đốc đơn thuần hơn bất luận kẻ nào!