Chương 450: Thời gian ở chung với cô
Hai người ngọt ngào ăn cơm trưa xong, có người gõ cửa, Ngải Văn dẫn Hàn Tiểu Mộc đi vào.
“Tổng giám đốc.”
“Ừm.” Phong Hành Diễm đáp, ngồi vào ghế Boss, thuận thế ôm Thương Trăn vào lòng.
Thương Trăn thấy có người vào hơi xấu hổ, nhưng Phong Hành Diễm không buông tay, cười nói khẽ bên tai Thương Trăn, “Gấp cái gì? Bây giờ là thời gian nghỉ trưa của tổng giám đốc…”
Thương Trăn trợn mắt nhìn anh, nhưng nhìn thấy Hàn Tiểu Mộc, cô liền ngoan ngoãn ở trong lòng Phong Hành Diễm, lúc này Hàn Tiểu Mộc cúi đầu, người khác không thấy rõ biểu cảm, nhưng chắc chắn tâm tình cô ta lúc này không tốt.
Lúc trước Ngải Văn bị thương Thương Trăn cứu một lần, cho nên vô cùng tôn kính với cô, lúc này thấy tình cảm giữa Thương Trăn và Phong Hành Diễm rất tốt, cô ấy cũng vui vẻ, cười nói.
“Tổng giám đốc, tôi tới tìm anh là vì chuyện tới Ai Cập ngày mai, chuyện này đã tới thời khắc quan trọng, nhưng lúc cuối cùng, đối phương luôn cầu xin gặp mặt anh một lần, lần này tôi không thể đi thay anh rồi.”
Phong Hành Diễm hơi nhíu mày, có chút mất hứng, nhỏ giọng oán hận, “Mấy năm này đúng là bận rộn…”
Những lời này chỉ có Thương Trăn nghe thấy, Thương Trăn cười trộm, Phong Hành Diễm nghiêm túc nói, “Tôi biết rồi.”
Ngải Văn mỉm cười, “Chuyên cơ đã chuẩn bị xong, đợi đến bên kia, đối phương nói khách sạn sẽ do bọn họ sắp xếp, chín giờ sáng mai sẽ xuất phát.”
Nói đến đây, cô ấy nghĩ tới gì đó, bổ sung thêm, “Còn nữa, lần này Hàn Tiểu Mộc sẽ đi cùng anh, khai phá hạng mục lần này, biểu hiện của đứa nhỏ này rất tốt, có cô ấy ở đây, tôi sẽ không đi.”
Phong Hành Diễm không nghĩ nhiều, “Ừm, tôi sẽ trở về nhanh thôi, công ty có cô ở đây, tôi rất yên tâm, bận quá thì bảo Tiết Thụy giúp cô, có việc thì lập tức báo cáo.”
“Dạ, tổng giám đốc.”
Ngải Văn nói xong liền mang Hàn Tiểu Mộc rời đi, trước khi đi, Hàn Tiểu Mộc không khỏi nhìn Phong Hành Diễm một cái, đáng tiếc cho dù là Phong Hành Diễm hay Thương Trăn đều không nhìn cô ta…
Trái tim cô ta như bị bóp chặt, nhưng nhanh chóng trấn an mình. Không sao, đến Ai Cập, cô ta có thể ở bên cạnh tổng giám đốc ngày đêm, nơi đó, không có Thương Trăn…
Nhưng ngay lúc Ngải Văn sắp bước ra khỏi văn phòng, Phong Hành Diễm đột nhiên mở miệng, “Đúng rồi, Ngải Văn, chuyển lời với đối phương, vợ của tôi sẽ đi cùng.”
Lúc đó, sắc mặt Hàn Tiểu Mộc tái mét!
Trước mắt Ngải Văn sáng lên, “Mợ chủ cũng đi sao? Được, để tôi đi sắp xếp.”
Nói xong liền chuẩn bị rời đi, Hàn Tiểu Mộc đứng sau lưng cô ấy, giống như người mất hồn!
Rõ ràng là thời gian cô ta ở chung với tổng giám đốc, vì sao nói xong rồi lại còn nói tiếp? Vì sao! Cô ta… Cô ta đã mong đợi ngày hôm nay lâu như vậy!
Ngay lúc sắp ra cửa, Hàn Tiểu Mộc đột nhiên mở miệng.
“Tổng giám đốc, anh làm như vậy là không đúng!”
Một câu của cô ta, khiến ba người khác trong phòng sửng sốt, Phong Hành Diễm không vui nhìn Hàn Tiểu Mộc, “Cô nói cái gì?”
Ngải Văn kéo Hàn Tiểu Mộc một cái, nhưng Hàn Tiểu Mộc luôn nhát gan lại hất tay Ngải Văn ra, dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình nói với Phong Hành Diễm!
“Bây giờ chúng ta tới Ai Cập, là vì khai phá hạng mục dầu mỏ quan trọng, không phải đi du lịch, anh đưa vợ đi, tình cảm của hai người tốt như vậy, tổng giám đốc anh nhất định sẽ vì vợ mà làm ra hành động sai lầm, mà ông Tây Bá hợp tác với chúng ta ở Ai Cập, là một người cổ hủ có thành kiến nghiêm trọng với nữ, anh làm như vậy, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới hợp tác lần này.”
Phong Hành Diễm nở nụ cười, nhưng là tươi cười lạnh lùng.
“Ai Cập không chỉ có mình Tây Bá, nếu ông ta dám xem thường vợ tôi, như vậy, Phong thị đổi người hợp tác khác, cũng được.”
Anh chỉ cần một người có lực ảnh hưởng ở Ai Cập dẫn đường, không phải ngoại trừ Tây Bá ra thì không thể, Tây Bá hợp tác với bọn họ, có thể nhận được không ít ưu đãi, nếu ông ta dám ra vẻ, vậy thì không cần bàn nữa.
Hàn Tiểu Mộc vừa nghe, tức giận tới mức mặt đỏ lên!
“Anh thân là tổng giám đốc của Phong thị, sao làm việc lại qua loa, tùy ý làm bậy như thế? Một câu “đổi người” của anh rất nhẹ nhàng, nhưng vì hạng mục này, chúng ta tốn nhiều sức lực, tinh lực như thế! Anh như vậy… Quá không chịu trách nhiệm rồi!”
Khi cô ta nói rất tức giận, trong đôi mắt đầy nước mắt, nhưng quật cường không để rơi xuống, bộ dạng cố chấp, quả thật hấp dẫn người khác.
Phong Hành Diễm không nói, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Hàn Tiểu Mộc, giống như chưa từng thấy cô ta như vậy, lần đầu tiên phát hiện cô ta còn một bộ mặt khác.
Ngải Văn bị “lời nói hùng hồn” của Hàn Tiểu Mộc dọa sợ, quên cả nói chuyện.
Mà Thương Trăn thì cười như không cười ở trong lòng Phong Hành Diễm, xem Phong Hành Diễm sẽ làm thế nào.
Thấy Phong Hành Diễm bình tĩnh nhìn mình, Hàn Tiểu Mộc giống như được ủng hộ, càng nghiêm túc hơn, “Còn nữa! Thân là tổng giám đốc, anh nên làm gương tốt! Nhưng cả ngày anh đều ở bên vợ, không để ý hình tượng chút nào! Chẳng lẽ anh không biết bây giờ công ty có nhiều tin đồn linh tinh sao? Nếu anh thật sự yêu vợ mình, thì đừng tiếp tục như vậy!”
Sau khi cô ta nói xong, lưng thẳng, nhìn thẳng vào mắt Phong Hành Diễm, bộ dạng liều lĩnh đó, thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác, hơn nữa khi cô ta nói chuyện, từng chữ từng câu đều kiên cường nghiêm nghị, giống như không có một chút tư tâm.
Lúc này trong phòng yên tĩnh tới mức châm rơi xuống cũng nghe thấy, Ngải Văn khẩn trương tới mức không dám nói một câu, mà Hàn Tiểu Mộc ở bên ngoài vinh nhục không sợ, nhưng trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, cô ta đang đánh cược! Đánh cược Phong Hành Diễm sẽ không giống người bình thường, bởi vì cô ta rất nghiêm túc, cũng thẳng thắn mà coi trọng cô ta, cô ta cảm thấy mình sẽ đánh cược thắng! Cô ta tin tưởng vững chắc!
Rất lâu sau, Phong Hành Diễm mới cười khẽ, Thương Trăn nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, “Bé gái này rất đặc biệt không phải sao?”
Phong Hành Diễm cười gật đầu, “Là rất đặc biệt.”
Vậy mà anh công nhận! Hàn Tiểu Mộc mở to mắt nhìn, trong mắt là chờ mong và hi vọng khiến người ta cảm động.
Nhưng Phong Hành Diễm chậm rãi nói nửa câu sau.
“Đặc biệt ngu ngốc!”
Tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Thương Trăn cũng không ngờ Phong Hành Diễm nói vậy, Phong Hành Diễm ôm chặt lấy Thương Trăn lần nữa.
“Thứ nhất, tổng bộ Phong thị có trên vạn nhân viên, tôi cam kết bọn họ làm việc, sẽ trả thù lao tương ứng, tôi mời bọn họ tới để giúp đỡ tôi, không phải tiêu tiền để bọn họ dạy bảo tôi.”
Anh cười nhạo một tiếng nhìn Hàn Tiểu Mộc, “Cô nghĩ cô là ai? Không có cô, Phong thị sẽ không thể xoay vòng, hay là Phong Hành Diễm tôi thân là tổng giám đốc của Phong thị, nên vì một đối tượng hợp tác có cũng được mà không có cũng không sao khiến vợ tôi ấm ức? Cô đang nói đùa à?”
Phong Hành Diễm ôm chặt Thương Trăn, nhìn Hàn Tiểu Mộc, gằn từng tiếng, nói năng có khí phách, “Các cô nghe kỹ đây, Thương Trăn là vợ tôi, là người tôi yêu nhất, mạng của tôi! Cô ấy nói cô ấy muốn cảm nhận về văn minh Ai Cập, như vậy, tôi đến Ai Cập chủ yếu là muốn cô ấy vui vẻ, không phải vì hợp đồng, thực ra, nếu không phải Trăn Trăn muốn đi, tôi vốn không đồng ý với cầu xin gặp mặt của Tây Bá, tôi bận rộn nhiều việc, chỉ có Trăn Trăn, có thể cùng chung thời gian của tôi.”