Chương 431: Kết hôn
Hình ảnh được chuyển đến ngày diễn ra hôn lễ.
Sau khi trải qua nhiều thủ tục, Phong Hành Diễm thuận lợi đón được cô dâu của mình từ bên nhà vợ, phấn khởi đi đến lễ đường.
Trên xe hoa, Phong Hành Diễm ngồi ở phía sau ngược cẩu, Bàng Thất lái xe, giận mà không dám nói gì.
(Ngược cẩu: Hành động mà các cặp đôi show tình cảm thân mật được coi là hành động ngược đãi đối với cẩu độc thân.)
“Trăn Trăn, hôm nay em thật xinh đẹp!”
Hôm nay phong cách của Phong Hành Diễm cũng rất có tinh thần, bộ âu phục màu xanh lam mặc trên người anh, khiến cho những minh tinh kia nhìn đều cảm thấy xấu hổ, hơn nữa miệng anh ngọt giống như được bôi mật vậy, từ khi Thương Trăn bắt đầu lên xe liền không ngừng khen cô.
Mặt Thương Trăn hơi đỏ, bởi vì trước khi lấy chồng xảy ra chút tình huống nhỏ, cô dậy muộn, dẫn đến chỉ trang điểm qua loa, lễ phục còn chưa mặc chỉnh chu liền đi ra.
Hiện tại chiếc váy cưới kiểu cúp ngực không ngừng trượt xuống, cô không khỏi lúng túng che ngực, trừng mắt nhìn Phong Hành Diễm.
“Sao thế?” Phong Hành Diễm kỳ quái hỏi, nhưng thân là một người chồng mẫu mực, rất quan tâm vợ, anh nhanh chóng hiểu được khó xử của Thương Trăn. Phong Hành Diễm hơi nhướng mày, đưa tay, cười xấu xa lôi kéo thắt lưng của Thương Trăn xuống, trong nháy mắt, lễ phục của Thương Trăn trượt xuống một đoạn.
“Anh làm gì thế?”
Thương Trăn trợn tròn mắt, còn Phong Hành Diễm, trong lúc này anh đã bật vách ngăn trên xe lên, sau khi ngăn cản tầm mắt của bóng đèn, anh cười nói.
“Váy cưới của em không thắt chặt sao? Để anh giúp em!”
Thương Trăn nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Thật không?”
Bởi vì Phong Hành Diễm quả thật có rất nhiều lịch sử đen tối! Ngày hôm nay, cô vội vàng như thế là bởi vì dậy quá muộn, cô dậy muộn là do tối hôm qua người nào đó không biết xấu hổ, nửa đêm trèo tường đến nhà cha vợ, nói mình bị bệnh trầm cảm trước hôn nhân, nhất định phải này nọ mới có thể chữa được bệnh, sau đó giày vò cô một lúc lâu.
Cho nên hiện tại lòng đề phòng cô với Phong Hành Diễm đã ở mức rất cao.
Phong Hành Diễm xấu hổ cười, dáng vẻ mặt người dạ thú: “Xin em đấy, Trăn Trăn, em đừng đề phòng anh giống như sói vậy! Anh rõ ràng đều luôn dịu dàng… À, đương nhiên, hiện tại anh chỉ muốn giúp em chỉnh lại trang phục mà thôi!”
Thương Trăn nửa tin nửa ngờ xoay người: “Được, vậy anh thắt chặt lại một chút.”
“Tuân mệnh!” Phong Hành Diễm vội vàng nói, sau đó nhìn cô ở trước mặt anh, lấy một tư thái duyên dáng vén khăn voan cưới lên, lộ ra bả vai trơn bóng và một phần lưng trần.
Làn da trắng nõn mịn màng, hiện ra rõ ràng dưới ánh sáng nhu hòa, hầu kết của Phong Hành Diễm lên xuống, bầu không khí cũng trở nên nóng hơn.
Anh không có trực tiếp thắt dây, mà chính là vươn ngón tay sờ lên dấu vết màu hồng nhạt trên lưng cô, lén lút cười.
Đây là đêm qua trong lúc điên cuồng, anh để lại trên người cô, cô nhất định không phát hiện ra.
Tối hôm qua cô rên rỉ, bất lực khóc thút thít dưới người anh, cuối cùng anh cũng thực hiện lời hứa của mình, sau này mỗi một lần cô khóc, đều là bởi vì hạnh phúc (tính phúc) mà khóc!
“Sao thế?” Thương Trăn thấy Phong Hành Diễm thật lâu không có động tác gì, cô nghiêng đầu nhìn anh, bên sườn mặt xinh đẹp còn có đôi môi đỏ đập vào mắt anh, Phong Hành Diễm nhìn ra được hôm nay ngay cả phấn cô cũng không đánh, chỉ kẻ lông mày, tô son, nhưng vẫn là nụ cười rạng rỡ.
So với trước kia, Trăn Trăn quả thật càng thêm xinh đẹp, đây không phải lấy lòng, mà là dưới sự cố gắng của anh, cô giống như một đóa hồng chậm rãi nở rộ!
Anh đột nhiên đến gần, nhỏ giọng nói: “Trăn Trăn, anh lại muốn em rồi…”
Bị Phong Hành Diễm “dạy dỗ” một thời gian, hiện tại Thương Trăn hiểu “muốn” của anh là có ý gì.
Cô không khỏi trừng mắt nhìn anh.
“Chịu đựng, sắp đến lễ đường rồi…”
“Không…” Phong Hành Diễm tùy hứng nói: “Để bọn họ chờ đi! Không được, bây giờ anh muốn em!”
Người này, sao có thể làm loạn như thế?
Thương Trăn còn chưa lên tiếng, đột nhiên bị Phong Hành Diễm dùng chiếc khăn lụa trước ngực chặn miệng cô lại, cô muốn phản kháng, Phong Hành Diễm đã kéo tay ra, chiếc dây lưng trên eo cô bị kéo xuống, trói tay cô lại.
Dây lưng vừa bị kéo xuống, váy cưới trên người Thương Trăn trượt xuống, lộ ra dáng người xinh đẹp, trên có còn có dấu vết “bạo lực” của anh tối qua, câu dẫn đàn ông hãm sâu vào trong đó, Thương Trăn kêu lên một tiếng, quay người không cho anh nhìn.
“Bàng Thất, quay đầu xe, dừng lại bên đường, cậu xuống dưới!”
Nghe thấy từ trong bộ đàm truyền đến giọng nói của cậu chủ đang ngồi phía sau, Bàng Thất giật mình, không phải như anh ta nghĩ chứ…
Anh ta làm hết trách nhiệm, nói: “Cậu chủ… Tất cả mọi người đều đang chờ…”
“Tôi nói quay đầu xe lại!”
Bàng Thất nghe thấy trong bộ đàm truyền đến những tiếng rên rỉ, trong lòng run lên, vội vàng quay đầu xe, tắt máy, xuống xe!
Trong lúc này, Phong Hành Diễm không ngừng hôn lên mặt, cổ và xương quai xanh của Thương Trăn, sau khi Bàng Thất xuống xe, anh đem vách ngăn hạ xuống, cười xấu xa với Thương Trăn.
“Đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng!”
Thương Trăn mở to hai mắt ra nhìn, kiên quyết phản kháng! Không được, tên cầm thú này nói không thể tin! Cô muốn xuống xe!
Nhưng cô còn chưa xuống xe, chân dài của Phong Hành Diễm đã bước đến ghế lái, trong những tiếng nghi ngờ của một hàng xe dài đi sau xe hoa, đạp chân ga lái đi.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lý Uyển Oánh thò đầu ra ngoài, nhìn theo phương hướng Phong Hành Diễm rời đi: “Đấy không phải là hướng đi đến lễ đường, Hành Diễm muốn đưa Trăn Trăn đi đâu?”
Sắc mặt Bàng Thất rất đặc sắc đi đến, vô lực nói: “Bà chủ… Tóm lại ngài đừng hỏi nữa… Chúng ta đi trước, tôi nghĩ cậu chủ nhất định… Sẽ đưa cô chủ đến kịp.”
Có lẽ là sẽ…
“Phong Hành Diễm! Anh điên rồi sao?”
Thương Trăn thật vất vả mới đem khăn lụa lấy ra khỏi miệng, vội vàng hướng về phía Phong Hành Diễm đang lái xe, quát to.
“Chúng ta sẽ không đến kịp!”
Còn hai tiếng nữa là hôn lễ sẽ bắt đầu, anh muốn làm gì?
Phong Hành Diễm cười thần bí: “Em yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không đến muộn.”
Sau đó anh đem xe rẽ ngang, sau khi đi một vòng lớn, thế mà lại đi theo đuôi xe vui của nhà họ Phong, đi theo đến bãi đỗ xe.
Chờ sau khi tất cả các khách mời xuống xe đi vào trước, Phong Hành Diễm mới lái xe đi vào trong, xuống xe, bế Thương Trăn lên.
Thương Trăn vừa ra đến nơi liền muốn hét to, nhưng lại bị Phong Hành Diễm dọa.
“Em tiết kiệm sức lực đi, đợi lát nữa ở trên giường, tùy em kêu gì cũng được.”
Thương Trăn không nghĩ đến Phong Hành Diễm thế mà lại có dáng vẻ này… Lúc này trang phục cô không chỉnh tề, tay còn bị trói, căn bản không có khả năng tránh thoát được khỏi ngực anh, sau đó cô bị anh đưa đến một căn phòng bí mật, đồ bên trong hoàn toàn mới, Phong Hành Diễm vậy mà lại có âm mưu từ sớm!
“Hôn lễ được tổ chức một ngày, vốn dĩ nơi này là anh chuẩn bị để nghỉ ngơi trong lúc đó, chẳng qua bây giờ đúng lúc có thể sử dụng.”
Thương Trăn hết cách: “Anh không thể chờ một lúc sao? Những người khác đều đã đến, chúng ta còn chưa tới, như vậy ra thể thống gì?”
Phong Hành Diễm đắc ý cười, ném cô lên giường, cơ thể cao lớn ép xuống.
Tròng mắt màu tím của anh mang theo vẻ thần bí, nhỏ giọng cười nói.
“Anh nói rồi, chúng ta có thể đến kịp, điều kiện kiên quyết là em phối hợp…”
Anh nói phối hợp này, ý tứ là gì, không cần nói cũng biết, Thương Trăn còn muốn nói gì đó, khăn voan cưới trên đầu cô đã bị Phong Hành Diễm lấy xuống.