Chương 430: Tin tưởng vào tình yêu
Cô nhất định còn đang ngủ, Phong Hành Diễm căn bản không chết! Có lẽ… Lúc cô thức dậy sẽ phát hiện mình còn đang ở trong tầng hầm của viện nghiên cứu, trên người cắm đầy dịch dinh dưỡng để kéo dài tính mạng.
Tất cả mọi thứ đều là giả, làm sao cô lại có được tình yêu hoàn mỹ như thế! Làm sao lại có người yêu cô nhiều như vậy, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần? Tất cả mọi thứ nhất định là giả?
“Cô cảm thấy mọi thứ này là giả?” Tô Vi dần dần không cười nữa: “Bởi vì yêu cô, Phong Hành Diễm chết rồi, nhưng cô lại dự định phủ nhận tất cả, nói đây là giả? Trăn Trăn, cô có cần tôi dẫn cô đi sờ thi thể của anh ta không? Tôi nghĩ người vừa chết, có lẽ thi thể còn ấm.”
“Không!” Thương Trăn đột nhiên đứng lên, nổi giận giữ lấy cổ áo Tô Vi, ánh mắt điên cuồng!
“Anh ấy sẽ không chết! Anh ấy không đáng chết! Các anh nhất định đang lừa tôi, các anh hợp lại để lừa tôi!”
Tô Vi trầm giọng nói: “Cô bình tĩnh lại, Trăn Trăn, nếu cô không tin, vì sao không dám cùng tôi đi xuống xem một chút? Người sống và người chết, có lẽ không ai rõ hơn cô, người kia có phải là Phong Hành Diễm hay không, cũng không ai rõ hơn cô!”
Sau khi nói xong, anh ta kéo Thương Trăn đi xuống, nhưng giờ phút này, Thương Trăn sống chết không muốn đi.
Cô không đi, Tô Vi không kéo được cô, điều này khiến anh ta bất đắc dĩ nhìn Thương Trăn.
“Vì sao không đi?”
Nụ cười của anh ta tàn nhẫn, hỏi: “Chẳng lẽ bởi vì người bị ngã chết quá mức kinh khủng, cho nên cô mới kháng cự như thế?”
Không… Không phải…
Nước mắt trong xuống không ngừng lăn trên gương mặt tái nhợt của cô, cảm xúc của cô dần dần thoát ra khỏi trạng thái điên cuồng, chuyển thành một loại buồn bã, cố chấp! Cô gần như cầu xin: “Nói cho tôi biết… Các anh đang lừa tôi có được không?”
Tô Vi lắc đầu: “Xin lỗi, từ trước đến giờ tôi không nói dối.”
Nước mắt của Thương Trăn càng thêm không ngừng rơi xuống, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn buông bỏ “hận” với Phong Hành Diễm. Nhưng anh chết, khiến cho trái tim cô bị thủng một lỗ hổng, không cách nào lấp đầy được! Sao lại như thế?
“Tại sao có thể như vậy?”
Cô gần như khóc không thành tiếng, nước mắt làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ, xung quanh có nhiều người như thế, nhưng cô không nhìn thấy rõ một ai.
“Sao có thể như vậy? Làm sao tôi lại muốn anh ấy chết?” Làm sao cô lại sinh ra ý nghĩ như thế, cô rõ ràng yêu anh!
Hai tay Tô Vi giữ chặt lấy vai Thương Trăn, nhìn vào mắt cô.
“Bởi vì trước kia cô bị thù hận che mắt, thù hận đưa đến sự bảo vệ cô, cũng phong bế cô lại, bây giờ, anh ta dùng cái chết giúp cô phá vỡ mọi ràng buộc, hiện tại, cô nói cho tôi biết, trong lòng cô còn hận sao?”
Thương Trăn nhanh chóng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô ôm ngực, siết chặt lại!
Thật khó chịu, trong lòng thật khó chịu, làm sao cô lại ép chết người mà cô yêu nhất?
Bởi vì hận anh sao?
“Cầu xin anh… Cầu xin anh nhanh cứu anh ấy có được không?” Thương Trăn giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khẩn trương nói: “Tôi không thể mất đi anh ấy! Tôi không thể…”
Tô Vi lẳng lặng nhìn cô, thấy cô mất khống chế khóc rống, thấy cô giữ chặt lấy ngực mình, dáng vẻ giống như sắp ngạt thở, lúc này anh ta mới tin tưởng, Thương Trăn đã thật sự chạy ra được, bởi vì cô cảm nhận được đau khổ của người bình thường.
Anh ta khẽ hỏi: “Cô vẫn yêu anh ta chứ?”
“Tôi yêu anh ấy!” Thương Trăn gần như không cần suy nghĩ liền trả lời.
Tô Vi tiếp tục hỏi: “Cho dù nghèo khổ hay giàu có, khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe, cô đều trân quý anh ta, tin tưởng anh ta, làm bạn bên cạnh anh ta, cho đến khi cái chết chia tách hai người, cô có đồng ý không?”
Thương Trăn cười khổ, làm sao cô lại không nguyện ý? Đây là ước mơ từ khi còn nhỏ của cô…
“Tôi đồng ý…” Nước mắt từ trong khe hở chảy ra, cô cảm nhận được ẩm ướt và nhiệt độ, càng nhiều là cảm giác trái tim co rút đến nghẹn thở.
Tô Vi nhắc nhở cô, cô nên chết cùng anh mới đúng! Cho dù là nghèo khổ hay giàu có, cho dù là khỏe mạnh hay đau ốm, bọn họ không nên tách ra.
Thương Trăn nhìn về phía lan can, trong mắt rõ ràng có điên cuồng! Nếu như cô và Phong Hành Diễm cùng nhảy xuống từ một chỗ, bọn họ liền có thể ở bên nhau, nhưng cô vừa động liền bị người ta giữ tay lại.
Sau đó bên tai truyền đến tiếng cười của Tô Vi!
“Vậy anh Phong thì sao? Cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo khổ hay giàu có, anh vẫn sẽ yêu, che chở cho cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa hai người, anh có đồng ý không?”
Trên mặt Thương Trăn đầy nước mắt, ngạc nhiên quay đầu lại liền thấy Phong Hành Diễm cười rực rỡ về phía cô.
“Tôi đồng ý! Chẳng qua cho dù chết cũng không thể tách rời chúng tôi! Trăn Trăn… Chúng ta kết hôn đi!”
Từ khi anh bắt đầu nói câu này, những chiếc trực thăng xoay trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống vô số cánh hoa hồng! Trời đất giống như thay đổi sắc màu, tất cả mọi người đều sôi trào.
Cho dù là vì Phong Hành Diễm thoát khỏi cái chết, hay là vở kịch cầu hôn của anh, đều khiến người ta không nhịn được thét lên.
“Đồng ý với anh ấy! Đồng ý với anh ấy!”
Bên tai là những tiếng thúc giục đinh tai nhức óc của mọi người, còn Thương Trăn lại cảm thấy choáng váng.
“Anh không chết?”
Phong Hành Diễm nhún vai: “Chỗ mắt cá chân của anh có cài móc an toàn, sau khi rơi xuống sẽ đi thẳng đến tầng tám, thi thể ở dưới lầu là do Bàng Thất đóng giả.”
Trên mặt cô còn có nước mắt chưa khô, cả người ngơ ngác, vừa ngây ngốc lại chật vật, lại làm cho Phong Hành Diễm yêu thương.
Anh đưa tay lau đi nước mắt của cô, mỉm cười, trịnh trọng nói.
“Anh xin thề, hôm nay là một lần cuối cùng anh làm em khổ sở, sau này mỗi lần em khóc, đều là nước mắt của hạnh phúc, cho nên hiện tại, em đồng ý gả cho anh không?”
Thương Trăn nhìn chằm chằm anh, đôi mắt sáng đỏ ngầu, lại tràn ngập hình bóng anh.
Phong Hành Diễm rất khẩn trương, anh sợ Thương Trăn tức giận, giận anh làm loạn như vậy, nhưng một giây sau, Thương Trăn lại nhào vào trong ngực anh, ôm thật chặt cổ anh.
“Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý!”
Từ khi còn nhỏ, cô đã muốn gả cho anh! Từ khi còn rất nhỏ.
Trái tim Phong Hành Diễm rung động, sau khi lấy lại tinh thần, anh thỏa mãn ôm Thương Trăn! Gần như thành tín hôn lên cô, sau đó quỳ một gối xuống.
Xung quanh là những tiếng ồn ào, sau đó là ánh đèn flash không ngừng lóe lên, trên trời cũng có mấy chiếc trực thăng bay xung quanh, rất nhiều hoa tươi rơi xuống, chiếc nhẫn kim cương lóe lên, giống như nằm mơ.
Phong Hành Diễm cầm tay cô: “Bây giờ anh có thể đeo nhẫn lên cho em sao?”
Trong lúc nói chuyện, nhẫn đã thuận lợi đeo lên trên ngón tay Thương Trăn, cô đột nhiên cười, thế giới trước mặt trở nên chân thực như thế, ngay cả chiếc nhẫn trên tay cũng vậy! Trước đó, cô giống như ở trong giấc mơ u ám trong một thời gian dài.
Thì ra trên thế giới này thật sự có một người như thế, liều lĩnh xoa dịu đi vết thương của bạn, tất cả những khó khăn đã qua, ở trước mặt anh đều tan thành bọt nước, sau khi gặp được anh, mỗi ngày đều là hạnh phúc vui vẻ.
Phong Hành Diễm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên đứng lên ôm Thương Trăn xoay tròn, tuyên bố với cả thế giới.
“Tôi thành công! Trăn Trăn gả cho tôi! Ngày mai tôi sẽ kết hôn! Có cô ấy, tôi rất hạnh phúc!”
Trên mặt Thương Trăn còn có nước mắt chưa khô, nhưng lúc này lại đỏ mặt! Trời ạ, bây giờ dáng vẻ của cô xấu như thế, bị chụp lại, sau này làm sao còn có thể gặp người? Nhưng nụ cười trên mặt cô, làm sao cũng không thu lại được! Mọi người xung quanh nhìn thấy đều lộ ra hâm mộ.
Thật tốt, bọn họ lại tin tưởng vào tình yêu rồi!