Chương 429: Chết một lần thì tốt rồi
“Dừng lại!”
Giọng nói của Thương Trăn vô thức trở nên hoảng sợ! Cô cố gắng chậm rãi nói: “Em không đi nữa, anh đừng lùi về sau!”
Phong Hành Diễm quả nhiên khó khăn lắm mới đứng vững trên mép lan can, mỉm cười nhìn cô.
Trực thăng đang xoay quanh giữa không trung không thể không bay cao hơn một chút, để tránh cho cánh quạt mang đến sức gió khiến cho Phong Hành Diễm bị ngã xuống, vốn dĩ còn có người đang thét chói tai, lúc này cũng không dám kêu lên, bởi vì sợ âm thanh quá lớn sẽ kích thích đến anh, gây ra thảm kịch tử vong, tất cả đều im lặng.
Chỉ sợ hình ảnh phía sau sẽ ảnh hưởng không tốt, theo lý mà nói, hẳn là nên gián đoạn livestream mới đúng, nhưng bởi vì ngay từ đầu, Phong Hành Diễm đã nhấn mạnh, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể gián đoạn, anh nhất định sẽ cầu hôn thành công, hơn nữa nhất định không xảy ra chuyện.
Vì thế hiện tại có vô số người thông qua livestream nhìn thấy cảnh tượng Phong Hành Diễm giống như làm xiếc đi dây, đứng ở bên bờ nguy hiểm, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.
Lý Uyển Oánh lại càng bị dọa sợ, gần như muốn ngất xỉu.
“Nhanh, nhanh chuẩn bị xe! Tôi muốn đi hỏi xem, rốt cuộc thằng bé đang giở trò quỷ gì!”
Nhưng Lý Uyển Oánh lại bị Phong Tứ Hải kéo lại, tuy bây giờ ông ấy cũng không chắc chắn, nhưng trước khi đi, Phong Hành Diễm đã thông báo cho ông.
“Bà đừng đến đó, trước khi đi Hành Diễm đã nói, thằng bé sẽ không mạo hiểm, thằng bé có chừng mực.”
“Thằng bé có chừng mực?” Lý Uyển Oánh gấp đến mức nổi giận, chỉ vào trong người đang đứng trong gió lớn ở một tòa nhà cao tầng trên tivi, quát lên: “Ông nhìn xem hiện tại thằng bé đang làm gì? Một biện pháp bảo vệ cũng không có, thậm chí phía dưới còn không có đệm khí để cứu người! Cái này gọi là có chừng mực sao?”
Phong Tứ Hải không giỏi ăn nói, tuy ông ấy cảm thấy con trai mình sẽ không làm ra chuyện không nắm chắc, nhưng ông ấy quả thật lo lắng cho anh, cuối cùng vẫn cùng Lý Uyển Oánh đi.
Lúc này Thương Trăn mím chặt môi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, cô nhắm mắt lại, ép buộc chính mình bình tĩnh, nhưng mở mắt ra, nhìn thấy vị trí anh đứng, làm sao cô bình tĩnh được?
“Em bảo anh xuống, em bảo anh xuống! Em bảo anh xuống đây!” Ánh mắt cô đỏ ngầu nhìn Phong Hành Diễm, rõ ràng người đang đứng trước nguy hiểm là anh, nhưng vì sao cô mới giống như là người đứng trước bờ vực, chỉ cần buông ra, chỉ cần cô hoàn toàn buông ra, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đã qua đều có thể làm như chưa từng xảy ra sao?
Ánh mắt của Phong Hành Diễm rất kiên định, khóe miệng vẫn là nụ cười bất cần đời.
“Anh không chết một lần, anh vĩnh viễn không thể hoàn toàn có được em, trong lòng của em có một khúc mắc.”
Ngón tay thon dài của anh cách không khí chỉ vào vị trí trái tim của cô, nghiêm túc nói: “Khúc mắc kia, anh nhất định phải cởi bỏ.”
Sau khi nói xong, anh tiếp tục lùi lại.
“Cầu xin anh!” Thương Trăn đột nhiên đi lên một bước: “Cầu xin anh đừng lùi về phía sau!”
Nước mắt đột nhiên không ngừng rơi ra, cô cảm giác trong lòng mình giống như có thứ gì đó vỡ vụn, không chắp vá được… Tay ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống, giọng nói của cô rất hỗn loạn.
“Em gả, em gả cho anh! Anh đừng lùi lại, em gả cho anh được không?”
Cuối cùng Thương Trăn cũng nói gả, nhưng giờ phút này lại không ai reo hò, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao Phong Hành Diễm lại làm như thế, vì sao Thương Trăn lại kháng cự.
Nhưng dáng vẻ cô ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít khiến cho mọi người đều đau lòng, dưới mái tóc dài rối loạn, đôi mắt buồn bã cố chấp nhìn Phong Hành Diễm, giây phút này, anh thiếu chút nữa đã đi lên ôm cô vào trong ngực, kết thúc vở kịch này.
Cứ như thế kết thúc thì tốt, anh đã có được thứ mình muốn, cô đã đồng ý gả cho anh! Thứ ràng buộc trong lòng cô, cần gì phải nhất định phá hủy?
Nhưng trong lòng lại có một giọng nói vang lên, nói cho anh biết, nếu không để cho cô hoàn toàn từ bỏ những thứ đó, cô vĩnh viễn không thể thật sự vui vẻ! Anh hy vọng lấy được cô là mười phân vẹn mười, nhiều một chút, thiếu một chút đều không thể nào là hoàn mỹ!
Cho nên anh đè xuống xúc động trong lòng, lại một lần nữa hỏi.
“Em thật sự đồng ý gả cho anh sao?”
Thương Trăn nhanh chóng gật đầu, cô dùng tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, giống như vỡ đê.
“Anh thành công… Em đồng ý gả cho anh, anh xuống dưới đây được không?”
Giọng nói của cô khàn khàn, nói ra lời âu yếm nhất, rung động nhất lòng người: “Em không nỡ để anh chết!”
Phong Hành Diễm không nhịn được cười, nụ cười của anh rất đơn thuần, dưới mái tóc ngắn rối loạn, đôi mắt kia sáng rực rỡ.
“Có thể nghe thấy câu nói này của em, hôm nay, cho dù anh chết ở chỗ này, anh cũng không có gì tiếc nuối… Vì thế, anh cũng không thể để cho em có gì tiếc nuối, mọi thứ em muốn, anh đều sẽ làm cho em, cho dù em muốn tính mạng của anh.”
Trong lòng Thương Trăn đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.
“Không được! Phong Hành Diễm, anh…”
“Trăn Trăn!” Phong Hành Diễm cường ngạnh cắt ngang lời cô, nửa bàn chân treo lơ lửng giữa không trung, anh vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh muốn lấy được tất cả tình yêu của em! Hoàn toàn có được em! Nếu như anh chết một lần, em liền có thể tha thứ cho mọi chuyện trong quá khứ của anh, như vậy anh làm được!”
Sau khi nói xong, anh giang hai tay ra, hướng về phía sau ngã xuống.
“Phong Hành Diễm!”
Cho dù tốc độ của Thương Trăn nhanh cũng không thể nhanh bằng tốc độ rơi tự do của Phong Hành Diễm! Cô nhào đến, sau cùng lại bị lan can chặn lại, đồng thời bên tai còn vang lên vô số tiếng hét chói tai cô cố gắng nhìn xuống, lại chỉ thấy một cái bóng đen đưa lưng về phía cô rơi trên mặt đất, một đám người đứng xem, cô không nhìn thấy gì… Nhưng khoảng cách 10 tầng, làm sao không chết người?
Phong Hành Diễm chết rồi?
Thương Trăn mất hồn mất vía, xung quanh có vô số phóng viên giống như cô nhào đến lan can nhìn xuống, sau đó không ngừng kích động nói chuyện bên tai cô, cô một chữ cũng không nghe được, cô chỉ ở trong lòng không ngừng hỏi mình.
Phong Hành Diễm chết rồi?
Sao anh lại chết? Anh có tiền có quyền, quan trọng nhất là anh còn trẻ, đẹp trai, loại người được ông trời ưu ái, làm sao lại chết đi như thế?
Bởi vì cô muốn anh chết, anh liền chết? Anh nói, vì cô, anh có thể trả giá mọi thứ. Anh sẽ chứng minh, như vậy “mọi thứ” này bao gồm cả tính mạng của anh sao?
Bên tai Thương Trăn mơ màng, tất cả âm thanh đều biến mất trong nháy mắt, sau đó lại đồng thời tràn vào trong tai cô.
Những lớp băng giá trong lòng cô dần dần vỡ vụn, tan thành vô số vụn băng, cô òa khóc, giống như một đứa trẻ bất lực ngồi dưới đất.
Không phải thế, cô không muốn anh chết, cô muốn anh chết, nhưng cô không nỡ!
Đám người từ từ tản ra, Tô Vi đi đến, anh ta đứng đó, cười hỏi.
“Trăn Trăn, đây là kết cục mà cô muốn sao?”
Thương Trăn nhìn thấy Tô Vi, trong nháy mắt, hai mắt đỏ ngầu đột nhiên sáng lên.
“Anh Tô, tôi bị anh thôi miên đúng không? Tất cả đều không phải là sự thật, Phong Hành Diễm không chết, đúng không?”
Tô Vi tiếc nuối lắc đầu.
“Không, anh ta chết rồi, bởi vì trong tiềm thức của cô, cô còn ôm sự thù hận với anh ta, anh ta vì muốn làm tan đi chỗ oán khí sau cùng của cô, vì thế đã tự sát, bây giờ anh ta chết, cô có dễ chịu hơn không?”
Làm sao sẽ dễ chịu! Căn bản không có khả năng.
Thương Trăn cảm thấy nhất định mình điên rồi! Cô sinh ra ảo giác, nghe nhầm, mọi thứ xung quanh đều do cô tưởng tượng ra.