Chương 432: Khăn voan trắng
Phong Hành Diễm vung tay lên, khăn voan cưới nhẹ nhàng rơi lên người Thương Trăn, che lấy người cô, giống như trong sương mù, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt, nhưng lại có loại xúc động muốn tàn phá bừa bãi.
“Phong Hành Diễm! Anh không thể như vậy! Váy cưới rất khó mặc, sao anh có thể cởi!”
Thương Trăn còn chưa nói xong, váy cưới của cô đã bị cởi hết, phương pháp gọn gàng nhanh chóng, giống như được luyện qua.
Sau cùng Thương Trăn trần trụi nằm trên giường, hai tay bị trói chặt, chỉ có một chiếc khăn voan trắng bao phủ lấy người cô, thánh khiết lại cấm kỵ! Hơn nữa cô còn đang tức giận giãy dụa dưới lớp khăn voan trắng, hận không thể hung hăng trừng trị Phong Hành Diễm một trận!
“Hôm nay lúc anh nhìn thấy em, anh đã muốn làm như thế!”
Ánh mắt Phong Hành Diễm u ám, đầu ngón tay lướt qua trên người cô, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên em như thế rất xinh đẹp, khiến cho người ta… Khó lòng kiềm chế.”
Thương Trăn sắp khóc đến nơi, loại che như không che này khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, cô không tránh thoát được, Thương Trăn không khỏi nhỏ giọng cầu xin: “Chúng ta không chơi nữa được không? Buổi tối, buổi tối em ở với anh…”
Cô cắn răng nói: “Cho dù là tư thế nào đều được!”
Đối với Phong Hành Diễm mà nói, đây tuyệt đối là một dụ hoặc lớn! Khiến cho anh do dự một lúc lâu… Nhưng trước mắt buông tha cô là không thể nào, dạng dụ hoặc này, cho dù là thần tiên cũng không thể nào kiềm chế được chính mình, cô từ chối sẽ chỉ làm anh thêm điên cuồng.
Nhưng lúc này, điện thoại di động của Thương Trăn lại đổ chuông.
Cô nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên là Lý Uyển Oánh, cô vội vàng nói: “Nhanh buông em ra, mẹ nuôi gọi điện thoại đến!”
Phong Hành Diễm bất mãn vì có người quấy rầy, trực tiếp ngó lơ, dưới tiếng chuông điện thoại nóng nảy gọi đến, cả người Thương Trăn căng cứng! Lại một lần nữa lùi bước.
“Hay là như thế này, anh ít nhất cũng phải nói cho mẹ nuôi một tiếng, ngộ nhỡ chúng ta không đến kịp, bà ấy còn có thể giúp chúng ta kéo dài thời gian, đúng không? Vì thế, anh nên nghe máy đi!”
Phong Hành Diễm nghĩ một lúc, cảm thấy cô nói đúng, cho nên nghe máy, không đợi bên kia Lý Uyển Oánh nói gì, anh liền nói thẳng.
“Con và Trăn Trăn có chút việc, cho nên đợi thêm lát nữa…”
Đúng lúc này, Thương Trăn đột nhiên kêu to.
“Mẹ nuôi nhanh đến cứu con, con ở ngay… Ưm ưm….”
Thương Trăn trợn tròn mắt cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì ngay từ khi cô nói ra chữ đầu tiên, anh liền cách một lớp khăn voan trắng giữ lấy sau gáy cô, sau cùng cách một tấm khăn voan, chuẩn xác hôn lên môi cô, hương vị nóng rực khiến cho người ta ngạt thở.
Mà bên kia Lý Uyển Oánh vẫn đang nghe máy, bà ấy sốt ruột, liên tiếp nói.
“Trăn Trăn, hai đứa đang ở đâu? Con mau nói đi, mẹ đến tìm con, con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không để Hành Diễm làm loạn như vậy!”
Thương Trăn khóc không ra nước mắt, cô muốn nói, nhưng còn chưa lên tiếng, Phong Hành Diễm đã tìm điểm mẫn cảm của cô rồi khẽ cắn lên, trong nháy mắt, cảm giác giống như bị điện giật lan ra khắp người cô, cô há to miệng cũng là một tiếng rên rỉ, cả người xấu hổ đỏ bừng lên, hận không tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lý Uyển Oánh là người từng trải, nghe âm thanh liền biết bọn họ đang làm gì… Bà ấy chần chờ mấy giây, không thể tin nói.
“Không phải chứ, chẳng lẽ hai đứa ở…”
Phong Hành Diễm xử lý xong Thương Trăn, hơi thở không ổn định, nhanh chóng nghe máy.
“Con sẽ đến đúng giờ, việc còn lại nhờ mẹ, nếu như mẹ muốn sớm ôm cháu trai, cháu gái thì nghe con.”
Sau khi nói xong, Phong Hành Diễm cúp máy, vứt điện thoại sang một bên, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Thương Trăn.
“Vừa rồi em muốn kêu cứu?”
Dưới lớp khăn voan trắng, Thương Trăn thở hổn hển, có chút tuyệt vọng, nhưng không chịu thua, phản bác.
“Anh không thể làm như thế với em! Anh như thế là…”
“Là cái gì?” Phong Hành Diễm cười xấu xa, lấy tay giữ lấy cằm cô, hỏi.
Cơ thể cao lớn chống đỡ ở phía trên người cô, đúng lúc đè lên chiếc khăn voan trắng, khiến cô giống như mỹ nhân ngư bị vây trong lưới.
Anh giả bộ không hiểu: “Anh và vợ anh sớm động phòng, chẳng lẽ là phạm pháp sao?”
Thương Trăn xấu hổ, mặt đỏ lên, cơ thể dưới chiếc khăn voan trắng bỗng nhiên nhúc nhích: “Vậy anh cũng không thể làm như thế với em.”
Khiến cho cô cảm thấy mình giống như cá nằm trên thớt, hoặc là giống như tế phẩm để hiến tế, không có năng lực phản kháng.
“Như thế không tốt sao?” Đôi mắt màu tím của Phong Hành Diễm tràn đầy ý cười, xấu xa nói: “Như thế em liền không thể phản kháng!”
“Ai nói không thể!” Thương Trăn dùng sức đá đi khăn voan trắng trên người mình: “Em không phải người dễ trêu chọc! Anh tốt nhất nên thả em ra, nếu không, em sẽ cho anh biết lợi hại!”
Phong Hành Diễm bình chân như vại, nói: “Nếu như em làm hỏng, một lát nữa em phải đội khăn voan cưới hỏng để kết hôn, như thế không tốt lắm đâu.”
Thương Trăn giật mình, cô còn chưa lên tiếng, Phong Hành Diễm lại nói: “Hơn nữa, nếu như em phản kháng, trên người sẽ để lại nhiều dấu vết, em nhìn xem, thật ra anh rất dịu dàng, nhưng ai bảo em thích lộn xộn? Hơn nữa, bản thân em lại là người nếu bị chút thương tổn gì sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng trên cơ thể, anh rất khó xử…”
Giọng điệu của anh rất bất đắc dĩ, đơn giản mà nói, chính là da mặt dày đến cực điểm!
Đến một bước này, Thương Trăn cũng biết mình chạy không thoát, dù sao đưa đầu là một dao, rụt đầu cũng là một dao, không bằng đánh nhanh thắng nhanh.
Cô hạ quyết tâm, đột nhiên chân dài cong lên, ôm lấy Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm hơi nhướng mày, ngạc nhiên nhìn cô, chỉ thấy cô hiên ngang lẫm liệt nói: “Đến đi! Anh còn đang chờ gì nữa! Muốn làm thì nhanh lên!”
Cô nhất định sẽ dùng tất cả phương pháp để anh phải tước vũ khí đầu hàng trong thời gian ngắn nhất.
Phong Hành Diễm sờ cằm, đáp ứng lời mời gọi hôn môi của cô.
Dưới khăn voan trắng mông lung, Thương Trăn cảm giác được Phong Hành Diễm hôn mình rất dịu dàng, cách một tầng khăn voan, nhiệt độ và cảm giác mềm mại truyền đến một cách rõ ràng, thế giới của cô cũng theo đó mà dần dần trở nên điên cuồng.
“Em muốn để anh đẹp mặt!”
Cô đột nhiên kéo lấy cổ anh, nhiệt tình phản công, Phong Hành Diễm bị cô đột nhiên phản kháng chế trụ, chờ đến khi phản ứng lại, anh đã cởi trói cho cô, cùng cô rơi vào vực sâu dục vọng.
Chiếc khăn voan trắng dài ba mét quấn quanh giữa bọn họ, thắt nút, không ngừng vướng vào, trong lúc điên cuồng khó tránh khỏi làm hỏng, cuối cùng hoàn toàn bị kéo hỏng cũng không ai có thời gian để ý.
Phong Hành Diễm được người yêu là vưu vật đối xử nhiệt tình như vậy, quả nhiên không thể giữ vững được sự bền bỉ mà trước kia anh luôn lấy làm tự hào. Trong lòng Thương Trăn đang mừng thầm, lần này, cuối cùng cô cũng có thể đi kết hôn đúng không?
Ai ngờ khóe miệng cô cong lên, lại bị Phong Hành Diễm hiểu thành cô chế giễu tôn nghiêm nam giới của anh, lần này thì hay rồi, sắc mặt anh trầm xuống, lại một lần nữa ra trận!
“Anh làm gì thế?”
Thương Trăn trợn tròn mắt nhìn anh, phát tiết cũng phát tiết rồi, còn hơn nửa tiếng nữa, động tác nhanh một chút, có lẽ là đến kịp, anh lại nổi điên cái gì?
Phong Hành Diễm tức giận nói: “Vừa rồi không tính, đó chẳng qua là làm nóng người! Hơn nữa em dám châm lửa, nhất định phải dập lửa! Muốn đi, vậy tái chiến 300 hiệp rồi nói!”
Cho nên Thương Trăn có chút không hiểu thấu, đột nhiên lại bị bổ nhào vào! Xảy ra chuyện gì, vì sao cô lại cảm thấy dáng vẻ của Phong Hành Diễm giống như hơi khó chịu, rõ ràng cô đã chủ động!
Vì thế mới nói, bạn đừng đi đoán tâm tư của đàn ông, đoán tới đoán lui, cũng không hiểu nổi.