Chương 427: Mỗi một loại ngạc nhiên
Sau khi biểu diễn xong, ở trong tiếng vỗ tay của mọi người, Phong Hành Diễm nghiêm túc nhìn Thương Trăn, trên trán anh còn có một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt sáng rực.
Vẻ mặt Thương Trăn phức tạp lau mồ hôi cho anh: “Anh không nên như thế.”
“Không nên như thế nào?”
Phong Hành Diễm cười hỏi: “Ngoại trừ xuất thân, anh và em không có gì khác biệt, chuyện em có thể làm, anh cũng có thể làm được! Có lẽ em cảm thấy anh đang tự hạ thấp giá trị của bản thân mình xuống, nhưng có thể nhận được một tiếng cười của em, anh sẵn lòng cả đời đều làm tên hề!”
Thương Trăn giật mình, trong lòng hơi bối rối, cô không nguyện ý nghe Phong Hành Diễm nói những lời này, nhất là hôm nay, sau khi anh làm chuyện như thế.
Bởi vì cô cảm thấy lời Phong Hành Diễm nói là sự thật! Thế nhưng người như anh, sao có thể đóng vai tên hề được? Chỉ sau khi cô rơi vào cảnh nghèo túng, bị hủy dung, cô mới nghĩ đến việc đóng vai một tên hề, nhưng vì sao anh lại phải đóng vai một tên hề? Rõ ràng là không nên!
Thấy ánh mắt của cô có chút lùi bước, Phong Hành Diễm lại cười, ngay cả khi hóa trang thành thành tên hề, anh vẫn có thể khiến cho người ta tim đập thình thịch! Cũng khiến cho trong lòng Thương Trăn càng lúc càng cảm thấy bất an!
“Người không chia cao thấp sang hèn, tình cảm cũng như thế, hơn nữa, cho dù em có dáng vẻ gì đi chăng nữa, anh đều thích, nếu như em xấu xí, anh cũng sẵn lòng trở nên xấu xí, nếu như em không có gì cả, em ít nhất vẫn còn có anh.
Hôm nay anh làm như thế, đơn giản chi vì để em vui vẻ, để em cười! Anh hy vọng sau này em nhớ đến tên hề, đều là nhớ đến dáng vẻ hôm nay của anh.”
Những lời anh nói khiến Thương Trăn lùi lại hai bước, lại bị anh vẫn luôn giữ lấy tay.
Anh nỗ lực lâu như thế, chính là muốn phá vỡ lòng đề phòng của cô, để cho cô quên đi tất cả những ký ức không vui, để tất cả những ký ức không vui đó đều trở thành vui vẻ! Đã đến một bước này rồi, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Em có thích buổi biểu diễn của anh không? Quý cô may mắn, xin nhớ kỹ tên anh… Người hủy diệt vận rủi! Sau khi gặp được anh, tất cả những điều không may của em đều đã kết thúc rồi!”
“… Người hủy diệt vận rủi, anh có thể biểu diễn thêm một trò ảo thuật không?” Lúc này, có một đứa bé trai đến gần, lôi kéo quần của Phong Hành Diễm.
Phong Hành Diễm sờ lên trán còn đang quấn băng y tế của cậu bé, cười nói: “Đương nhiên là được, em thích nhất là con vật gì?”
Bé trai nhìn mẹ, mẹ của cậu bé cười nói: “Đứa nhỏ nhà chúng tôi thích nhất là mèo.”
Phong Hành Diễm gật đầu, sau đó nói: “Vậy tiết mục cuối cùng của tôi chính là bóng bay ma thuật.”
Anh thổi mấy quả bóng bay dài ra, sau đó ngón tay thon dài linh hoạt tạo hình, một chú mèo sống động được tạo thành từ bóng bay xuất hiện.
“Wow! Thật xinh đẹp!” Bé trai vui vẻ nhận lấy, người xung quanh đều lộ ra nụ cười thân thiện, ở nơi như bệnh viện, mỗi người đều có cảm xúc không tốt, nhưng vừa mới cười một chút như thế, đột nhiên cảm thấy hình như bị bệnh không phải là chuyện quá khó chịu như thế.
Thương Trăn nhìn thấy Phong Hành Diễm được mọi người cười nói vây quanh, lúc này đây anh không phải là anh Phong có giá trị bản thân không nhỏ, cũng không phải là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, anh chính là một tên hề vui vẻ, dụng tâm truyền đến sự vui vẻ.
Thời gian dần trôi qua, ở trong tiềm thức của cô, tên hề bị bột màu bao phủ, bị hủy dung đã không còn rõ nữa, thay vào đó là một tên hề đẹp trai vui vẻ, mọi hành động của anh đều dụng tâm như thế, anh giống như ánh nắng mai, giống như một viên kim cương, lúc nào cũng đều tỏa ra ấm áp, điều này khiến Thương Trăn không khỏi nhớ đến một câu cô đã từng thấy qua.
… Bạn sẽ gặp được người kia, người có thể xoa dịu lên miệng vết thương trên người bạn.
Người này của cô là anh.
Phong Hành Diễm lại đưa ra mấy quả bóng bay, sau đó nhanh chân đi về phía cô.
Trong tay anh còn có một bé trai làm từ bóng bay, anh cười nói.
“Đây là nam kỵ sĩ đặc biệt nhất dành tặng cho em! Em đừng quên lời hẹn ở sân thượng nhé!”
Sau đó liền đem bé trai kia nhét vào trong ngực cô, trên đầu bé trai còn có ba chữ “Phong Hành Diễm” được viết rất khoa trương, nét chữ rồng bay phượng múa! Nói cách khác, bé trai kỵ sĩ được làm từ bóng bay này vẫn có tên.
Chờ đến khi Thương Trăn ngẩng đầu lên, Phong Hành Diễm đã trốn không thấy bóng dáng đâu, trái tim an tĩnh của cô, trong nháy mắt trở nên xao động! Lúc này, cô rất muốn nhìn thấy Phong Hành Diễm, dường như anh có thể chữa trị được nụ cười cho cô, nhưng không thấy anh đâu.
Đúng rồi, anh ở sân thượng, anh nhất định ở trên sân thượng!
Nghĩ như thế, Thương Trăn đi đến chỗ thang máy.
Nhưng cô vừa đi đến thang máy liền có người đến thông báo, người đóng vai tên hề có nhắn lại: “Đi lên từng tầng, mỗi tầng đều có ngạc nhiên!”
Thương Trăn nhìn thang máy một trái một phải trong đại sảnh, ôm bé trai bằng bóng bay đi lên tầng ba.
Cô vừa đi lên liền thấy Phong Hành Diễm đã thay một trang phục khác. Lúc này anh mặc một bộ đồ ở nhà, trên người còn đeo tạp dề, trong tay bưng một chiếc khay: “Em mở ra nhìn xem, có phải là món mà em yêu thích không?”
Lúc này trong bệnh viện không còn quá nhiều người, nhưng nhìn thấy một cặp đôi như “minh tinh” Phong Hành Diễm và Thương Trăn, lại nhìn thấy hành động của Phong Hành Diễm, liền biết anh lại đang cầu hôn, chỉ là lần này có thể thành công không? Mọi người rửa mắt mong chờ!
Thương Trăn nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, sau đó phối hợp mở nắp ra, hương thơm truyền đến, là canh tôm đậu phụ mà cô thích nhất.
Phong Hành Diễm không để ý đến tất cả mọi người vây xem, thật giống như đang ở nhà vậy, nhiệt tình mời cô thử: “Hôm nay đi làm vất vả, cho nên anh nấu món canh mà em thích nhất để khen thưởng em, trước kia anh cảm thấy đàn ông nên tránh xa nhà bếp, chẳng qua… Lúc anh nấu món này, anh đột nhiên cảm thấy, vì em mà xuống bếp, đó là một chuyện rất hạnh phúc.”
Thương Trăn không nói chuyện, cô chỉ cúi đầu uống hết bát canh nhỏ này, chất lỏng ấm áp đi qua thực quản, giống như ngay cả tim, phổi đều cảm thấy ấm áp… Trước kia cô từng nghe người ta nói, nghiêm túc nấu ăn sẽ tạo ra một hương vị khác, trước kia cô không hiểu. Hiện tại cô đã hiểu, món ăn có thể truyền đạt được tình cảm, trong bát canh này, cô có thể nếm thử được một hương vị mà trước kia cô chưa từng được thử qua.
Trước đó tên hề khiến cho cô khiến cô bất an, vui vẻ, lại bàng hoàng, còn bát canh này làm cho cô an tĩnh lại.
Thấy cô uống xong, Phong Hành Diễm hôn lên trán cô một cái.
“Trên lầu có ngạc nhiên, em sẽ thích.”
Thương Trăn kéo anh lại: “Đủ rồi, đủ rồi, em…”
Cô không biết nên nói gì, nhưng cảm động mà cô có thể tiếp nhận đã đủ nhiều, cô chứa không nổi!
Phong Hành Diễm trấn an cô, khóe miệng mỉm cười, đưa tay giúp cô vén tóc ra sau tai.
“Đừng sợ, Trăn Trăn, anh ở trên sân thượng chờ em.”
Sau khi nói xong, anh vẫn giống như cũ rời đi trước.
Lần này Thương Trăn dùng thời gian rất lâu để ổn định lại tâm trạng, sau đó mới chậm rãi đi lên, lầu bốn đã không có ai, ít nhất ở đại sảnh không có người, Phong Hành Diễm mặc một bộ âu phục màu xanh ngọc, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ đứng ở đó, tinh thần phấn chấn, đã đợi cô từ rất lâu rồi.
“Em nếm thử cái này xem?” Phong Hành Diễm đưa ly rượu vang đỏ cho cô, Thương Trăn nghi ngờ nhìn thoáng qua, ly rượu vang đỏ này có gì khác biệt? Rất quý hay là rất ngon?
Cô uống một ngụm, tuy cô không biết phẩm rượu, nhưng vị chát này vẫn chứng mình đây không phải rượu ngon.
Phong Hành Diễm cười giải đáp.
“Trước kia em nói, hàng năm vào ngày sinh nhật của anh, em đều ủ cho anh một chai rượu, chai rượu này là từ lúc anh biết đã bắt đầu vì em mà ủ, anh muốn dùng nó làm rượu giao bôi khi chúng ta kết hôn, giống như vậy…”