Chương 426: Vì em giả trang xấu xí, vì em điên cuồng
“Sao lại như thế được?” Phong Hành Diễm vội vàng nói: “Tôi đâu phải vì tính cách của cô ấy trở nên mạnh mẽ, cho nên mới yêu cô ấy! Tuy tôi thật đúng là vì tính cách của cô ấy đột nhiên thay đổi mới chú ý đến cô ấy, nhưng đây không phải là nguyên nhân quan trọng khiến tôi yêu cô ấy!”
“Vậy nguyên nhân quan trọng là gì?” Ngón tay Tô Vi gõ lên mặt bàn, nói: “Bởi vì cô ấy xinh đẹp? Bởi vì cô ấy đối xử tốt với anh? Khi tất cả mọi người đều đứng về phía đối lập anh, cô ấy lại không chút chùn bước đứng ở bên cạnh anh. Khi anh gặp nguy hiểm, cô ấy cũng không trốn tránh, cùng anh đối mặt. Bởi vì cô ấy đối xử với anh rất tốt, một lòng với anh, làm anh cảm động, vì thế anh mới yêu cô ấy sao?”
Phong Hành Diễm nghiêm túc nói: “Không phải như vậy!”
Anh đứng lên: “Tôi thích cô ấy, thích cô ấy tuy gặp nhiều trắc trở nhưng vẫn giữ được tấm lòng lương thiện! Thích tính cách của cô ấy khi đối mặt với bất kỳ khó khăn gì đều không buông bỏ! Tôi thích cách mà cô ấy kiên cường, thích cô ấy ở trong nước bùn nhưng không nhiễm bẩn, tôi thích toàn bộ con người của cô ấy!”
“Nhưng có thể cô ấy không cho là như vậy…”
Tô Vi bất đắc dĩ nói: “Cô ấy nhất định cho rằng, bởi vì cô ấy làm anh cảm động, cho nên anh mới yêu cô ấy, cô ấy sẽ cảm thấy anh có thể tiếp nhận dáng vẻ của cô ấy bây giờ, nhưng nhất định không thể tiếp nhận được dáng vẻ của cô ấy trước kia. Anh như thế, làm sao cô ấy có thể gả? Cũng không có khả năng yêu, bởi vì cô ấy ở chỗ anh, nếu chưa từng một lần có tôn nghiêm, không dám đồng ý, chính là không muốn ngay cả sự kiêu ngạo cuối cùng của mình cũng không có.”
Phong Hành Diễm không nghĩ đến, dưới lớp vỏ bọc đạm mạc bên ngoài của Thương Trăn, cô thế mà lại nhạy cảm và tự ti như thế, anh cho rằng những gì mình làm đã đủ để cho cô yên tâm. Nhưng hiện tại xem ra, hình như còn thiếu rất nhiều, anh thậm chí cảm thấy đau lòng, vì cô mà đau.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.” Anh dần dần bình tĩnh lại, sau khi nhận rõ chuyện quan trọng, điều duy nhất anh có thể làm chính là giải quyết nó!
Tô Vi cười nói: “Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ hy vọng cô gái kia có thể nhận được hạnh phúc thuộc về cô ấy.”
Phong Hành Diễm nhìn anh ta, trịnh trọng nói: “Anh yên tâm đi! Quãng đời còn lại của cô ấy có tôi là đủ rồi! Anh nghỉ ngơi đi, tôi làm phiền đến anh rồi!”
Sau khi nói xong, Phong Hành Diễm liền đi, lúc này anh rất muốn nhìn thấy cô gái ngốc kia, sau đó nói cho cô biết, điều cô sợ hãi vĩnh viễn sẽ không xảy ra!
Khi anh mở cửa nhìn thấy Thương Trăn, Thương Trăn đang trầm mặc ôm đầu gối nhìn trần nhà, trên mặt cô không có chút mềm yếu nào, nhưng giờ phút này, nhìn qua chính là cô đơn như thế.
“Anh về rồi à?” Thương Trăn rất bình tĩnh đi xuống giường, đi về phía anh, lại bị anh mạnh mẽ ôm lấy, cô không câu nệ như vậy, luôn không quan tâm hơn thua, khiến cho người ta không biết rốt cuộc cô vui hay là không vui.
Phong Hành Diễm thuận thế ôm eo cô, đem đầu đặt ở trên vai cô, bỗng nhiên, những lời anh vừa muốn nói kia, lúc nhìn thấy cô, anh đều không nhớ nổi.
Gặp phải chuyện gì đều không nói ra, như thế sẽ khiến cô an tâm. Sự bất an của cô đến từ việc gặp trắc trở trong thời gian dài, cô thậm chí sẽ nghi ngờ chính mình có nên nhận được hạnh phúc như thế không, rõ ràng, đây đều là thứ cô không nên thừa nhận.
“Trăn Trăn, em tin tưởng chính mình không?”
“Tin tưởng.” Thương Trăn không hiểu vì sao anh lại hỏi như thế, cô vỗ lưng anh, nghiêm túc nói: “Em rất tin tưởng vào chính mình.”
“Vậy em tin tưởng anh sao?”
Thương Trăn lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên cười nói: “Em dĩ nhiên là tin tưởng anh, em cũng tin tưởng gả cho anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc.”
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, Phong Hành Diễm đột nhiên hiểu câu cô chưa nói ra khỏi miệng kia.
… Chỉ là không chắc chắn, em có phải là hạnh phúc của anh hay không, bởi vì em không phải là dáng vẻ anh muốn.
“Bé ngốc.”
Trong mắt anh lóe lên kiên định, trịnh trọng nói.
“Ngày mai sau khi tan làm, em đừng đi đâu nhé.”
Thương Trăn cười trêu chọc: “Anh lại cầu hôn sao?”
Phong Hành Diễm gật đầu: “Đương nhiên rồi, một lần em chưa đồng ý, anh sẽ cầu hôn 99 lần!”
“Vì sao không phải là 100 lần?” Thương Trăn chớp mắt hỏi.
“Bởi vì anh biết, em sẽ không nỡ khiến anh thất vọng 100 lần.” Anh chắc chắn nói, xen lẫn mấy phần tự đắc.
Phải không? Thương Trăn cười, không biết vì sao, cô lại có chút chờ mong đến buổi cầu hôn ngày mai.
Ngày hôm sau, cả ngày cô đều có chút không yên lòng, cô như thế, nhất định không khám bệnh được, cho nên chỉ tiếp mấy người đến tái khám.
Lúc cô sắp tan làm, Phong Hành Diễm đến.
Anh dựa người vào cửa, anh là “bệnh nhân” cuối cùng trong ngày hôm nay của cô, dáng vẻ phấn chấn như thế, mang theo nụ cười chắc chắn.
“Bác sĩ, anh bị bệnh.”
Trong tròng mắt tím của anh chứa đầy ý cười, chậm rãi đến gần, trong nháy mắt, trên tay anh xuất hiện một đóa hoa hồng, được anh nhẹ nhàng đặt lên sổ bệnh án của Thương Trăn, kiều diễm ướt át như thế.
“Anh mắc một loại bệnh không có em sẽ chết.”
Thương Trăn còn chưa lên tiếng liền bị anh cách một cái bàn, dùng một ngón tay chặn môi cô lại, lông mi dài của anh buông xuống, từ góc nghiêng, ngũ quan thâm thúy của anh càng thêm góc cạnh, nụ cười khắc sâu, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
“Đổi sang một cách nói khác, anh bị mắc một loại bệnh, nếu em không gả cho anh, anh sẽ chết, hôm nay chính là kỳ hạn cuối.”
“Có ý gì?” Thương Trăn kỳ lạ nhìn anh.
“Bí mật.” Phong Hành Diễm thu hồi lại nụ cười, trịnh trọng nói: “Một lát nữa em lên trên sân thượng chờ anh.”
Sau khi nói xong, anh không chờ Thương Trăn phản ứng liền rời đi.
Thương Trăn cầm bút trầm tư một lúc, bỗng nhiên bật cười, càng ngày phương thức cầu hôn của anh càng lãng mạn, không biết hôm nay anh lại có chủ ý gì.
Chờ cô thu dọn xong, chuẩn bị đi lên sân thượng, Phong Hành Diễm lại một lần nữa xuất hiện.
Nhưng lúc này đây, anh mặc một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, hóa trang thành một tên hề đen trắng, chắn ở trước mặt cô, cả hai đời, cô đều chưa nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Trong lúc Thương Trăn còn đang giật mình, Phong Hành Diễm liền cười, anh cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cho dù anh trang điểm thành tên hề, cười một tiếng vẫn khiến cho người ta tim đập thình thịch, chính là tên hề đẹp trai nhất.
“Cô gái này, em có nguyện ý thưởng thức buổi biểu diễn của anh không?”
“Ở đây ư?” Thương Trăn nhìn người đến người đi ở đại sảnh, có rất nhiều bệnh nhân đều đang dừng bước nhìn bọn họ, nhất là nhìn Phong Hành Diễm.
Phong Hành Diễm gật đầu: “Đúng, em là người xem may mắn mà anh đã rút trúng được, buổi biểu diễn này anh đã tỉ mỉ chuẩn bị, em nhất định sẽ thích!”
Sau khi nói xong, anh lùi lại một bước, sau đó ở trong đại sảnh người đến người đi biểu diễn con rối nói chuyện.
Người xung quanh không khỏi dừng bước lại, liền thấy Phong Hành Diễm cầm con rối trong tay, một người phân làm hai vai, biểu diễn một đoạn talk show sinh động, thú vị.
Anh nói chuyện, khi thì vui vẻ, khi thì trầm lắng, phối hợp với ngôn ngữ cơ thể, đem nhân vật tên hề này diễn rất vui vẻ! Thỉnh thoảng người xung quanh bị anh chọc cười, còn Thương Trăn lại không cười nổi, ngược lại, cô nhíu mày.
Bởi vì từ khi sinh ra, Phong Hành Diễm đã có dáng vẻ cao cao tại thượng, cho dù vì cầu hôn cũng không nên tự hạ thấp giá trị bản thân của mình như vậy, đối với anh mà nói, đây chính là vũ nhục.
Nhưng sau khi Phong Hành Diễm biểu diễn xong con rối nói chuyện, anh vẫn chưa kết thúc, anh còn biểu diễn thêm mấy trò ảo thuật, nhìn ra được, anh đã luyện tập thật lâu, ảo thuật đặc sắc khiến cho người ta liên tục thán phục, không giống với người mới vào nghề.