Chương 263.1: Ghét thì muốn người ta chết
Cô thường xuyên ngóng trông có người tới cứu cô, thường xuyên có kẻ lang thang mất tích, cô tin nhất định sẽ có người phát hiện ra dị thường tới tìm cô.
Nơi này có người nghiên cứu virus K phi pháp, dùng cơ thể người sống làm thí nghiệm phi pháp, chính phủ sẽ không mặc kệ…
Nhưng không có, mọi người đều bị chặn bên ngoài, bởi vì nơi này chỉ có tổng thống hạ lệnh, mới được điều tra…
Mỗi lần cô nghe thấy âm thanh bên ngoài đều vô cùng chờ mong, nhưng mỗi lần, thật sự giống như những con chim này, không nhìn thấy, sẽ nhanh chóng rời đi.
Trí nhớ rất lâu trước đây chui từ dưới đất mà ra!
Thương Trăn đột nhiên như phát điên hét lên một tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy!
Tuy Phong Hành Diễm cảm thấy rất khó hiểu, nhưng phản ứng của Thương Trăn kịch liệt như vậy, anh chắc chắn không thể để cô chạy như thế!
Nhưng tình thế cấp bách, xương cốt của anh như đột nhiên sai chỗ, khiến anh ngã mạnh xuống đất, đầu gối đập vào tảng đá, chảy ra máu tươi đậm đặc, nhưng anh không có biện pháp chú ý, anh nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Trăn, hoảng sợ gọi tên cô!
“Trăn Trăn!”
Thương Trăn đột nhiên dừng lại.
Cho dù là nhìn từ phía sau, cơ thể Thương Trăn cũng như liệp báo có ý định tấn công, căng chặt, hai tay đều nắm thành quyền!
Thấy cô dừng lại, Phong Hành Diễm thở dốc một tiếng, chịu đựng đau nhức đứng dậy, trên thái dương anh không ngừng có mồ hôi lạnh, khập khiễng, vô cùng cẩn thận tới gần cô, dùng giọng nói không có tính kích thích nhất nói.
“Trăn Trăn… Không sao rồi… Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương, anh là chồng em mà…”
Thương Trăn vẫn không nhúc nhích, nhưng bắp thịt thả lỏng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khiến trái tim treo cao của Phong Hành Diễm hơi thả lỏng.
Gương mặt tuấn tú của anh căng cứng, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi vươn tay về phía cô.
“Trăn Trăn… Em nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ đứng về phía em, anh nhất định sẽ giúp em! Tin tưởng anh, anh nguyện ý làm mọi chuyện vì em!”
Lời nói của anh, khiến Thương Trăn đột nhiên xoay người, tay Phong Hành Diễm nắm vào không khí, sau đó nâng mắt nhìn mặt Thương Trăn, lúc đó, tất cả những lời anh muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, trong đôi mắt màu tím, đột nhiên lộ ra hoảng sợ!
“Trăn Trăn! Em… Làm sao vậy?”
Thương Trăn lùi về sau một bước, cô đang cười, đôi mắt không ngừng chảy xuống nước mắt màu đỏ, lúc đó, biểu cảm của cô kỳ lạ tới cực điểm!
Phong Hành Diễm thật sự không nhận ra cô đang cười hay đang khóc, gương mặt căng cứng cùng nụ cười cứng ngắc, cũng không mâu thuẫn bằng đôi mắt cô.
Đó là một loại bi thương điên cuồng tới mức tận cùng! Đau đớn ở trong đáy mắt cô, chiếu hết vào trong mắt anh.
Cô đứng trong biển hoa lay động, thực ra như đứng ở ven vách núi, giống như khẽ chạm vào, đều có thể khiến cô rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục…
“Lúc anh ghét một người, mà trùng hợp là cô ấy là ca bệnh đặc biệt, anh có dùng cô ấy làm cơ thể thí nghiệm, đi cứu người khác hay không?”
Giọng nói của Thương Trăn rất bình tĩnh, giống như những huyết lệ biến mất vào trong bụi hoa là ảo giác.
Trong chớp mắt đại não của Phong Hành Diễm trống rỗng, trái tim của anh như bị một bàn tay xiết chặt! Mà người trước mắt khẽ chạm là vỡ, khiến anh ngay cả thở dốc đều phải cẩn thận.
“Anh sẽ không…”
“Anh sẽ.” Thương Trăn trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, “Giống như Vạn Thiệu Luân, thực ra anh rất muốn anh ta phát huy giá trị thặng dư của mình trước khi chết, nhưng mà em làm hỏng kế hoạch của anh, giết anh ta trước.”
Lúc này, Phong Hành Diễm tâm loạn như ma! Anh mấp máy môi, phản bác theo bản năng.
Cô thường xuyên ngóng trông có người tới cứu cô, thường xuyên có kẻ lang thang mất tích, cô tin nhất định sẽ có người phát hiện ra dị thường tới tìm cô.
Nơi này có người nghiên cứu virus K phi pháp, dùng cơ thể người sống làm thí nghiệm phi pháp, chính phủ sẽ không mặc kệ…
Nhưng không có, mọi người đều bị chặn bên ngoài, bởi vì nơi này chỉ có tổng thống hạ lệnh, mới được điều tra…
Mỗi lần cô nghe thấy âm thanh bên ngoài đều vô cùng chờ mong, nhưng mỗi lần, thật sự giống như những con chim này, không nhìn thấy, sẽ nhanh chóng rời đi.
Trí nhớ rất lâu trước đây chui từ dưới đất mà ra!
Thương Trăn đột nhiên như phát điên hét lên một tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy!
Tuy Phong Hành Diễm cảm thấy rất khó hiểu, nhưng phản ứng của Thương Trăn kịch liệt như vậy, anh chắc chắn không thể để cô chạy như thế!
Nhưng tình thế cấp bách, xương cốt của anh như đột nhiên sai chỗ, khiến anh ngã mạnh xuống đất, đầu gối đập vào tảng đá, chảy ra máu tươi đậm đặc, nhưng anh không có biện pháp chú ý, anh nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Trăn, hoảng sợ gọi tên cô!
“Trăn Trăn!”
Thương Trăn đột nhiên dừng lại.
Cho dù là nhìn từ phía sau, cơ thể Thương Trăn cũng như liệp báo có ý định tấn công, căng chặt, hai tay đều nắm thành quyền!
Thấy cô dừng lại, Phong Hành Diễm thở dốc một tiếng, chịu đựng đau nhức đứng dậy, trên thái dương anh không ngừng có mồ hôi lạnh, khập khiễng, vô cùng cẩn thận tới gần cô, dùng giọng nói không có tính kích thích nhất nói.
“Trăn Trăn… Không sao rồi… Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương, anh là chồng em mà…”
Thương Trăn vẫn không nhúc nhích, nhưng bắp thịt thả lỏng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khiến trái tim treo cao của Phong Hành Diễm hơi thả lỏng.
Gương mặt tuấn tú của anh căng cứng, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi vươn tay về phía cô.
“Trăn Trăn… Em nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ đứng về phía em, anh nhất định sẽ giúp em! Tin tưởng anh, anh nguyện ý làm mọi chuyện vì em!”
Lời nói của anh, khiến Thương Trăn đột nhiên xoay người, tay Phong Hành Diễm nắm vào không khí, sau đó nâng mắt nhìn mặt Thương Trăn, lúc đó, tất cả những lời anh muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, trong đôi mắt màu tím, đột nhiên lộ ra hoảng sợ!
“Trăn Trăn! Em… Làm sao vậy?”
Thương Trăn lùi về sau một bước, cô đang cười, đôi mắt không ngừng chảy xuống nước mắt màu đỏ, lúc đó, biểu cảm của cô kỳ lạ tới cực điểm!
Phong Hành Diễm thật sự không nhận ra cô đang cười hay đang khóc, gương mặt căng cứng cùng nụ cười cứng ngắc, cũng không mâu thuẫn bằng đôi mắt cô.
Đó là một loại bi thương điên cuồng tới mức tận cùng! Đau đớn ở trong đáy mắt cô, chiếu hết vào trong mắt anh.
Cô đứng trong biển hoa lay động, thực ra như đứng ở ven vách núi, giống như khẽ chạm vào, đều có thể khiến cô rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục…
“Lúc anh ghét một người, mà trùng hợp là cô ấy là ca bệnh đặc biệt, anh có dùng cô ấy làm cơ thể thí nghiệm, đi cứu người khác hay không?”
Giọng nói của Thương Trăn rất bình tĩnh, giống như những huyết lệ biến mất vào trong bụi hoa là ảo giác.
Trong chớp mắt đại não của Phong Hành Diễm trống rỗng, trái tim của anh như bị một bàn tay xiết chặt! Mà người trước mắt khẽ chạm là vỡ, khiến anh ngay cả thở dốc đều phải cẩn thận.
“Anh sẽ không…”
“Anh sẽ.” Thương Trăn trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, “Giống như Vạn Thiệu Luân, thực ra anh rất muốn anh ta phát huy giá trị thặng dư của mình trước khi chết, nhưng mà em làm hỏng kế hoạch của anh, giết anh ta trước.”
Lúc này, Phong Hành Diễm tâm loạn như ma! Anh mấp máy môi, phản bác theo bản năng.
“Bởi vì anh ta là người xấu, anh ta muốn hại em…”
“Đúng vậy, so với Vạn Thiệu Luân thì hơi quá.”
Thương Trăn cẩn thận nghĩ lại tình hình lúc đó, gần như lãnh khốc phân tích, “Anh ghét cô ấy, nhưng lại có một chút trách nhiệm, thật sự khác với Vạn Thiệu Luân.”
Cô cười mỉa, “Nếu có một ngày, người quan trọng bên cạnh anh nhiễm bệnh, lúc người khác nói cho anh, người anh ghét cũng bị bệnh, hơn nữa cô ấy còn là người nhiễm bệnh đặc biệt, anh sẽ cho phép người khác nghiên cứu cô ấy đúng không?
Nhưng xuất phát từ trách nhiệm, anh sẽ cầu xin nhân viên nghiên cứu dù thế nào cũng phải bảo vệ mạng sống của cô ấy, sau khi thí nghiệm thành công, lập tức chữa khỏi cho cô ấy, cũng coi như không làm… Cô ấy thất vọng rồi.
Có lẽ người khác còn nói cho anh, cô ấy không làm thí nghiệm sẽ chết nhanh thôi, nhưng trở thành cơ thể thí nghiệm còn có cơ hội sống sót, còn cứu được một người rất quan trọng.
Còn đau đớn, dù sao cuối cùng có thể sống sót, đối với cô ấy là ban ân không phải sao?”
Thương Trăn đột nhiên tới gần một bước, nhìn thẳng vào mắt Phong Hành Diễm, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nói.
“… Từ việc chán ghét cô ấy, anh sẽ không đi điều tra vì sao cô ấy nhiễm bệnh, cũng không đi thăm dò cô ấy có phải là người nhiễm đặc biệt, thật sự không thí nghiệm thì sẽ chết hay không, lại càng sợ một số người sẽ thương tâm, cho nên coi như không biết chuyện này, đúng không?”
Suy đoán của cô rất phù hợp với logic, nếu có hai lựa chọn, sẽ tận dụng tới hết, đây đều là tâm lý bình thường của người đứng trên cao.
Nhưng không phải như thế, Phong Hành Diễm cảm thấy rất hoảng sợ!
Cô nói trật tự mà rõ ràng tuyệt đối không phải ngôn ngữ của người điên, cô giống như đang trình bày một sự thực đã xảy ra, cô là cơ thể thí nghiệm đặc biệt kia, mà anh, vì mạng của người khác mà hành hạ cô, không cần mạng của cô!
Sao có thể có chuyện này?
“Trăn Trăn! Có lẽ em xuất hiện ảo giác, có phải em mẫn cảm với mê điệt hương hay không?”
Phong Hành Diễm nhanh chóng nghĩ tới một khả năng nhất, vội vàng muốn tới gần cô, giọng nói run run gần như cầu xin, “Chúng ta về nhà có được không? Chúng ta đi gặp bác sĩ…”
Bàn tay anh vươn ra bị Thương Trăn hất đi!
Phong Hành Diễm lảo đảo một phen, máu ở đầu gối chảy mạnh ra, chảy theo cẳng chân anh xuống.
Lúc đó, trái tim Phong Hành Diễm giống như bị phá ra một cái động! Gió lạnh xuyên qua, khiến anh đau tới mức hít thở không thông!
“… Trăn Trăn…”
Anh bất lực sợ hãi nhìn cô, không phải như vậy, lúc trước, anh bị một vết thương nhỏ, Thương Trăn đều rất khẩn trương, không giống như vậy, cô sẽ không như vậy đối với anh! Rõ ràng là trong lòng cô anh đặc biệt không phải sao?
“Đừng đụng vào em!”
Thương Trăn không rơi lệ nữa, mà dùng ánh mắt lãnh khốc lại sắc bén nhìn anh, trong mắt tụ tập tơ máu, giống như dã thú, bộc phát công kích đáng sợ nhất!
“Yêu thì muốn người ta sống, ghét thì muốn người ta chết, em chỉ là đồ chơi của anh mà thôi, anh có thể nâng em lên trời, cũng có thể nghiền em thành bùn, em sớm nên nghĩ tới… Trừ anh ra, còn có người nào…”
Cô liếc mắt nhìn nơi như bồng lai tiên cảnh giống đời trước, nhìn tòa nhà như lô cốt kia, ánh mắt dần lạnh lẽo trào phúng.
“A… Còn có người nào, có thể có được quyền lợi như vậy, thành lập loại nơi này? Mình nên sớm nghĩ tới.”
“Trăn Trăn!”
Lúc Phong Hành Diễm chạy tới đã quá muộn, bây giờ Thương Trăn không dừng lại cũng không quay đầu, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi tầm mắt của anh! Bóng lưng dứt khoát như vậy khiến Phong Hành Diễm đột nhiên có cảm giác mất đi cô!
Chuyện này là vì sao? Vì tòa nhà này à? Hay là nơi này? Thảm cỏ này? Vì sao Trăn Trăn đột nhiên trở nên điên cuồng như thế?
“Đúng vậy, so với Vạn Thiệu Luân thì hơi quá.”
Thương Trăn cẩn thận nghĩ lại tình hình lúc đó, gần như lãnh khốc phân tích, “Anh ghét cô ấy, nhưng lại có một chút trách nhiệm, thật sự khác với Vạn Thiệu Luân.”
Cô cười mỉa, “Nếu có một ngày, người quan trọng bên cạnh anh nhiễm bệnh, lúc người khác nói cho anh, người anh ghét cũng bị bệnh, hơn nữa cô ấy còn là người nhiễm bệnh đặc biệt, anh sẽ cho phép người khác nghiên cứu cô ấy đúng không?
Nhưng xuất phát từ trách nhiệm, anh sẽ cầu xin nhân viên nghiên cứu dù thế nào cũng phải bảo vệ mạng sống của cô ấy, sau khi thí nghiệm thành công, lập tức chữa khỏi cho cô ấy, cũng coi như không làm… Cô ấy thất vọng rồi.
Có lẽ người khác còn nói cho anh, cô ấy không làm thí nghiệm sẽ chết nhanh thôi, nhưng trở thành cơ thể thí nghiệm còn có cơ hội sống sót, còn cứu được một người rất quan trọng.
Còn đau đớn, dù sao cuối cùng có thể sống sót, đối với cô ấy là ban ân không phải sao?”
Thương Trăn đột nhiên tới gần một bước, nhìn thẳng vào mắt Phong Hành Diễm, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nói.
“… Từ việc chán ghét cô ấy, anh sẽ không đi điều tra vì sao cô ấy nhiễm bệnh, cũng không đi thăm dò cô ấy có phải là người nhiễm đặc biệt, thật sự không thí nghiệm thì sẽ chết hay không, lại càng sợ một số người sẽ thương tâm, cho nên coi như không biết chuyện này, đúng không?”
Suy đoán của cô rất phù hợp với logic, nếu có hai lựa chọn, sẽ tận dụng tới hết, đây đều là tâm lý bình thường của người đứng trên cao.
Nhưng không phải như thế, Phong Hành Diễm cảm thấy rất hoảng sợ!
Cô nói trật tự mà rõ ràng tuyệt đối không phải ngôn ngữ của người điên, cô giống như đang trình bày một sự thực đã xảy ra, cô là cơ thể thí nghiệm đặc biệt kia, mà anh, vì mạng của người khác mà hành hạ cô, không cần mạng của cô!
Sao có thể có chuyện này?
“Trăn Trăn! Có lẽ em xuất hiện ảo giác, có phải em mẫn cảm với mê điệt hương hay không?”
Phong Hành Diễm nhanh chóng nghĩ tới một khả năng nhất, vội vàng muốn tới gần cô, giọng nói run run gần như cầu xin, “Chúng ta về nhà có được không? Chúng ta đi gặp bác sĩ…”
Bàn tay anh vươn ra bị Thương Trăn hất đi!
Phong Hành Diễm lảo đảo một phen, máu ở đầu gối chảy mạnh ra, chảy theo cẳng chân anh xuống.
Lúc đó, trái tim Phong Hành Diễm giống như bị phá ra một cái động! Gió lạnh xuyên qua, khiến anh đau tới mức hít thở không thông!
“… Trăn Trăn…”
Anh bất lực sợ hãi nhìn cô, không phải như vậy, lúc trước, anh bị một vết thương nhỏ, Thương Trăn đều rất khẩn trương, không giống như vậy, cô sẽ không như vậy đối với anh! Rõ ràng là trong lòng cô anh đặc biệt không phải sao?
“Đừng đụng vào em!”
Thương Trăn không rơi lệ nữa, mà dùng ánh mắt lãnh khốc lại sắc bén nhìn anh, trong mắt tụ tập tơ máu, giống như dã thú, bộc phát công kích đáng sợ nhất!
“Yêu thì muốn người ta sống, ghét thì muốn người ta chết, em chỉ là đồ chơi của anh mà thôi, anh có thể nâng em lên trời, cũng có thể nghiền em thành bùn, em sớm nên nghĩ tới… Trừ anh ra, còn có người nào…”
Cô liếc mắt nhìn nơi như bồng lai tiên cảnh giống đời trước, nhìn tòa nhà như lô cốt kia, ánh mắt dần lạnh lẽo trào phúng.
“A… Còn có người nào, có thể có được quyền lợi như vậy, thành lập loại nơi này? Mình nên sớm nghĩ tới.”
“Trăn Trăn!”
Lúc Phong Hành Diễm chạy tới đã quá muộn, bây giờ Thương Trăn không dừng lại cũng không quay đầu, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi tầm mắt của anh! Bóng lưng dứt khoát như vậy khiến Phong Hành Diễm đột nhiên có cảm giác mất đi cô!
Chuyện này là vì sao? Vì tòa nhà này à? Hay là nơi này? Thảm cỏ này? Vì sao Trăn Trăn đột nhiên trở nên điên cuồng như thế?