Chương 264.1: Tìm kiếm cô
Nhìn Thương Trăn xông qua, đám Tả Kỳ khiếp sợ, bởi vì Thương Trăn nhìn có vẻ rất hoảng sợ, khác hoàn toàn với trấn định của cô thường ngày!
“Làm sao vậy, mợ chủ?” Bàng Thất xông tới hỏi.
Mà Thương Trăn giống như nắm được cọng rơm cứu mạng nắm lấy tay anh ta, “Làm sao bây giờ? Phong Hành Diễm đột nhiên lên cơn sốc! Tôi làm thế nào cũng không có biện pháp đánh thức anh ấy…”
“Cái gì?” Mọi người hoảng sợ! Gần như chạy về phía Thương Trăn vừa chạy tới theo bản năng, hơn nữa vừa chạy vừa gọi phi cơ trực thăng và đội cứu viện.
Nhưng mới gọi điện thoại, di động của Bàng Thất vang lên, thực ra là cậu chủ gọi tới!
“Cậu chủ? Không phải là anh…”
“Nhanh…”
Cảm xúc của Phong Hành Diễm giống như không ổn định, giọng nói của anh run run khàn khàn tới cực hạn, giống như đang ẩn nhẫn đau đớn rất lớn!
“Nhanh, ngăn Trăn Trăn lại!”
“Cái gì?”
Bàng Thất quay đầu, đã thấy Thương Trăn lên một chiếc xe lái đi mất!
Tốc độ của cô rất nhanh, không ai có thể giải thích rõ ràng là cô chưa từng học lái xe, nhưng lại biết lái, bọn họ chỉ biết là, không thể để cô đi!
“Tả Kỳ, anh đi tìm cậu chủ, tôi dẫn người đi theo cô ấy!”
Bàng Thất vội vàng nói xong, Tả Kỳ vội vàng dẫn người đi vào, nhưng chỉ trong chốc lát, đã không thấy bóng dáng Thương Trăn, Bàng Thất không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới giọng cậu chủ, lòng anh ta nóng như lửa đốt, lập tức gọi điện thoại!
“Định vị vị trí chiếc xe số sáu, lập tức!”
Bên kia nhanh chóng truyền tới tin tức định vị, nhưng lúc Bàng Thất vội vàng lái tới, chỉ thấy một chiếc xe đỗ ở ven đường, người trên xe đã không thấy nữa.
Tiếng phi cơ trực thăng truyền tới, Phong Hành Diễm không đi trị thương, mà băng bó đơn giản một phen chạy tới.
“Người đâu?”
Phi cơ còn chưa dừng ổn định, Phong Hành Diễm không quan tâm vết thương ở chân nhảy xuống, níu chặt lấy Bàng Thất hỏi.
Đầu Bàng Thất đầy mồ hôi lạnh, “Cậu chủ… Khi tôi tới, người đã không thấy nữa…”
Lời nói của anh ta giống như đánh một đòn thật mạnh lên người Phong Hành Diễm! Anh giống như hoàn hồn lại, hỏi một lần nữa.
“Cậu nói không thấy cô ấy nữa?”
“Cậu chủ… Tôi đi kiểm tra cameras ở gần đây, sẽ không thể không thấy người được.”
Liếc sắc mặt Phong Hành Diễm, Bàng Thất cẩn thận nói.
Nhưng Phong Hành Diễm nghe vậy, đôi môi đột nhiên trở nên tái mét! Trên trán anh có mồ hôi như hạt đậu chảy xuống, giống như phát bệnh!
Anh ta đoán không sai, Phong Hành Diễm thật sự phát bệnh!
“Cậu chủ?”
“Nhanh! Nhanh về biệt thự!”
Thương Trăn biến mất khiến cả thành phố Hải Trung kinh động rồi!
Phong Hành Diễm được cứu tỉnh xong, giống như nổi điên tìm người, mấy ngày nay, cả thành phố đều bị lật tung một lần!
“Hành Diễm à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Trăn Trăn đột nhiên bỏ chạy?”
Lý Uyển Oánh vô cùng lo lắng, bà ấy thương Thương Trăn như con gái của mình, cho nên Phong Hành Diễm vừa tỉnh, bà ấy vội vàng chạy tới.
Lúc này Phong Hành Diễm đang gọi điện, trong đôi mắt anh đầy tơ máu, giọng điệu cũng vô cùng bực bội.
“Biến mất ở chỗ đó, sao có thể không tìm thấy người? Không tìm thấy, cậu không biết tìm kiếm ở phạm vi rộng hơn à?”
Tắt điện thoại, Phong Hành Diễm liếc mắt nhìn Lý Uyển Oánh một cái, đột nhiên như nhìn thấy cứu tinh, từ nhỏ Thương Trăn đã rất thân thiết với mẹ anh, nếu có thể liên lạc với Thương Trăn, lời Lý Uyển Oánh nói cô chắc chắn sẽ nghe!
“Con không biết, mẹ, Trăn Trăn đột nhiên kích động, sau đó bỏ chạy, con không biết làm sai chuyện gì…”
Nhìn Thương Trăn xông qua, đám Tả Kỳ khiếp sợ, bởi vì Thương Trăn nhìn có vẻ rất hoảng sợ, khác hoàn toàn với trấn định của cô thường ngày!
“Làm sao vậy, mợ chủ?” Bàng Thất xông tới hỏi.
Mà Thương Trăn giống như nắm được cọng rơm cứu mạng nắm lấy tay anh ta, “Làm sao bây giờ? Phong Hành Diễm đột nhiên lên cơn sốc! Tôi làm thế nào cũng không có biện pháp đánh thức anh ấy…”
“Cái gì?” Mọi người hoảng sợ! Gần như chạy về phía Thương Trăn vừa chạy tới theo bản năng, hơn nữa vừa chạy vừa gọi phi cơ trực thăng và đội cứu viện.
Nhưng mới gọi điện thoại, di động của Bàng Thất vang lên, thực ra là cậu chủ gọi tới!
“Cậu chủ? Không phải là anh…”
“Nhanh…”
Cảm xúc của Phong Hành Diễm giống như không ổn định, giọng nói của anh run run khàn khàn tới cực hạn, giống như đang ẩn nhẫn đau đớn rất lớn!
“Nhanh, ngăn Trăn Trăn lại!”
“Cái gì?”
Bàng Thất quay đầu, đã thấy Thương Trăn lên một chiếc xe lái đi mất!
Tốc độ của cô rất nhanh, không ai có thể giải thích rõ ràng là cô chưa từng học lái xe, nhưng lại biết lái, bọn họ chỉ biết là, không thể để cô đi!
“Tả Kỳ, anh đi tìm cậu chủ, tôi dẫn người đi theo cô ấy!”
Bàng Thất vội vàng nói xong, Tả Kỳ vội vàng dẫn người đi vào, nhưng chỉ trong chốc lát, đã không thấy bóng dáng Thương Trăn, Bàng Thất không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới giọng cậu chủ, lòng anh ta nóng như lửa đốt, lập tức gọi điện thoại!
“Định vị vị trí chiếc xe số sáu, lập tức!”
Bên kia nhanh chóng truyền tới tin tức định vị, nhưng lúc Bàng Thất vội vàng lái tới, chỉ thấy một chiếc xe đỗ ở ven đường, người trên xe đã không thấy nữa.
Tiếng phi cơ trực thăng truyền tới, Phong Hành Diễm không đi trị thương, mà băng bó đơn giản một phen chạy tới.
“Người đâu?”
Phi cơ còn chưa dừng ổn định, Phong Hành Diễm không quan tâm vết thương ở chân nhảy xuống, níu chặt lấy Bàng Thất hỏi.
Đầu Bàng Thất đầy mồ hôi lạnh, “Cậu chủ… Khi tôi tới, người đã không thấy nữa…”
Lời nói của anh ta giống như đánh một đòn thật mạnh lên người Phong Hành Diễm! Anh giống như hoàn hồn lại, hỏi một lần nữa.
“Cậu nói không thấy cô ấy nữa?”
“Cậu chủ… Tôi đi kiểm tra cameras ở gần đây, sẽ không thể không thấy người được.”
Liếc sắc mặt Phong Hành Diễm, Bàng Thất cẩn thận nói.
Nhưng Phong Hành Diễm nghe vậy, đôi môi đột nhiên trở nên tái mét! Trên trán anh có mồ hôi như hạt đậu chảy xuống, giống như phát bệnh!
Anh ta đoán không sai, Phong Hành Diễm thật sự phát bệnh!
“Cậu chủ?”
“Nhanh! Nhanh về biệt thự!”
Thương Trăn biến mất khiến cả thành phố Hải Trung kinh động rồi!
Phong Hành Diễm được cứu tỉnh xong, giống như nổi điên tìm người, mấy ngày nay, cả thành phố đều bị lật tung một lần!
“Hành Diễm à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Trăn Trăn đột nhiên bỏ chạy?”
Lý Uyển Oánh vô cùng lo lắng, bà ấy thương Thương Trăn như con gái của mình, cho nên Phong Hành Diễm vừa tỉnh, bà ấy vội vàng chạy tới.
Lúc này Phong Hành Diễm đang gọi điện, trong đôi mắt anh đầy tơ máu, giọng điệu cũng vô cùng bực bội.
“Biến mất ở chỗ đó, sao có thể không tìm thấy người? Không tìm thấy, cậu không biết tìm kiếm ở phạm vi rộng hơn à?”
Tắt điện thoại, Phong Hành Diễm liếc mắt nhìn Lý Uyển Oánh một cái, đột nhiên như nhìn thấy cứu tinh, từ nhỏ Thương Trăn đã rất thân thiết với mẹ anh, nếu có thể liên lạc với Thương Trăn, lời Lý Uyển Oánh nói cô chắc chắn sẽ nghe!
“Con không biết, mẹ, Trăn Trăn đột nhiên kích động, sau đó bỏ chạy, con không biết làm sai chuyện gì…”
“Hành Diễm… Con đừng tự trách!” Thấy cảm xúc của Phong Hành Diễm xao động, Lý Uyển Oánh vội vàng trấn an anh, “Mẹ đi gọi Thương Bách Tề tới, có lẽ ông ấy biết.”
Nhưng Thương Trăn không tìm Thương Bách Tề, cho nên Thương Bách Tề đến đây, vẻ mặt cũng rất sốt ruột, rõ ràng là mấy ngày không ngủ ngon!
“Sao lại thế này? Sao Trăn Trăn đột nhiên biến mất?”
“Ông thông gia, ông đừng nóng vội.” Lý Uyển Oánh vội vàng trấn an ông ta, vẻ mặt đau khổ nói, “Chúng tôi cũng không biết, Hành Diễm muốn tặng quà cho Trăn Trăn, nhưng nhìn thấy quà xong, cảm xúc của Trăn Trăn đột nhiên thay đổi…”
“Quà sao? Đúng rồi! Là tòa nhà đó!” Bây giờ Phong Hành Diễm ước gì thời gian có thể quay ngược lại! Nếu cho anh một cơ hội nữa, anh tuyệt đối sẽ không mang Thương Trăn tới nơi đó!
“Vậy làm sao bây giờ? Trăn Trăn không tới tìm tôi, cảm xúc của đứa nhỏ này vốn không ổn định…” Thương Bách Tề sốt ruột tới mức đi loạn như ruồi không đầu, nói đến đây, bỗng nhiên trước mắt ông sáng lên!
“Đúng rồi! Trăn Trăn có bệnh tâm lý!”
“Bệnh tâm lý?” Phong Hành Diễm đột nhiên nhìn Thương Bách Tề, ánh mắt lợi hại của anh đột nhiên nhìn tới, khiến lời Thương Bách Tề định nói mắc kẹt trong cổ họng, đầu trống rỗng, một lúc lâu sau mới nói rõ ra.
“Đúng… Đúng vậy… Có vấn đề về tâm lý!”
Thương Bách Tề lắp bắp nói, “Vốn đang rất tốt… Nhưng một năm rưỡi trước, không phải là nhà họ Phong tổ chức yến tiệc nhỏ sao? Ngày đó… Cậu Phong nghiệm thân cho Trăn Trăn, chứng minh con bé trong sạch xong, bắt đầu từ ngày đó, Trăn Trăn giống như biến thành người khác… Trước đây con bé rất nghe lời, nhưng không biết ngày đó, có phải hai tên kia dọa con bé sợ hay không, tính tình của con bé thay đổi, trở nên toàn thân đều là gai…”
“Chuyện quan trọng như thế, sao ông không nói sớm!” Lý Uyển Oánh gấp không chịu được, vậy mà bà ấy không biết Thương Trăn bị kích thích xong, xảy ra vấn đề như thế!
“Tôi nói rồi mà…?” Thương Bách Tề có chút không chắc chắn lắm, nhíu mày, “Nhưng sau đó Thương Trăn đều rất bình thường, cho nên… Dần thích ứng tính cách mới của con bé…”
“Nhưng ngày đó, có chuyện gì kích thích cô ấy…”
Phong Hành Diễm tỉnh táo lại, anh rủ mắt trầm tư, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra chuyện gì kích thích cô, hơn nữa lời cô nói trước khi đi rất kỳ lạ, giống như trải qua chuyện gì mà anh không biết!
Đúng vậy! Trước đây có quá nhiều biểu hiện, Phong Hành Diễm luôn có cảm giác, cô có bí mật, nhưng anh tôn trọng cô, không đi hỏi, mà bây giờ bùng nổ…
“Cho dù là bệnh tâm lý, hay là chuyện gì khác, bây giờ con chỉ muốn tìm cô ấy.” Phong Hành Diễm xoa mi tâm, “Mẹ, mẹ giúp con liên lạc với bác sĩ tâm lý tốt nhất đi.”
“Ôi chao, ôi…” Vẻ mặt Lý Uyển Oánh tràn đầy lo lắng, một bên là con trai, một bên là con dâu coi như con gái, có chuyện gì thế này!
Nghĩ tới Thương Trăn có vấn đề tâm lý, bình thường đối xử với con trai còn hoàn mỹ như vậy, Lý Uyển Oánh không nhịn được đau lòng, Trăn Trăn quan tâm bọn họ như vậy, nhưng bọn họ quá vô tâm rồi, vậy mà bây giờ mới phát hiện cô không đúng…
Mà Thương Trăn ở đâu?
Thế gia lớn nhỏ đều nhận được tin của nhà họ Phong, chỉ cần cung cấp vị trí của Thương Trăn, có thể nói điều kiện! Cho nên cho dù là gia tộc đối địch với nhà họ Phong, lúc này cũng muốn thông qua Thương Trăn kiếm được một số tiền lớn.
Nhưng bọn họ đều không tìm được người, rốt cuộc là Thương Trăn đi đâu?
Mà trong chung cư nhỏ, Lâm Văn Phong đưa một chai nước cho Thương Trăn, vẻ mặt vi diệu.
“Cô thực sự không quay về à?”
Nhưng Thương Trăn không tìm Thương Bách Tề, cho nên Thương Bách Tề đến đây, vẻ mặt cũng rất sốt ruột, rõ ràng là mấy ngày không ngủ ngon!
“Sao lại thế này? Sao Trăn Trăn đột nhiên biến mất?”
“Ông thông gia, ông đừng nóng vội.” Lý Uyển Oánh vội vàng trấn an ông ta, vẻ mặt đau khổ nói, “Chúng tôi cũng không biết, Hành Diễm muốn tặng quà cho Trăn Trăn, nhưng nhìn thấy quà xong, cảm xúc của Trăn Trăn đột nhiên thay đổi…”
“Quà sao? Đúng rồi! Là tòa nhà đó!” Bây giờ Phong Hành Diễm ước gì thời gian có thể quay ngược lại! Nếu cho anh một cơ hội nữa, anh tuyệt đối sẽ không mang Thương Trăn tới nơi đó!
“Vậy làm sao bây giờ? Trăn Trăn không tới tìm tôi, cảm xúc của đứa nhỏ này vốn không ổn định…” Thương Bách Tề sốt ruột tới mức đi loạn như ruồi không đầu, nói đến đây, bỗng nhiên trước mắt ông sáng lên!
“Đúng rồi! Trăn Trăn có bệnh tâm lý!”
“Bệnh tâm lý?” Phong Hành Diễm đột nhiên nhìn Thương Bách Tề, ánh mắt lợi hại của anh đột nhiên nhìn tới, khiến lời Thương Bách Tề định nói mắc kẹt trong cổ họng, đầu trống rỗng, một lúc lâu sau mới nói rõ ra.
“Đúng… Đúng vậy… Có vấn đề về tâm lý!”
Thương Bách Tề lắp bắp nói, “Vốn đang rất tốt… Nhưng một năm rưỡi trước, không phải là nhà họ Phong tổ chức yến tiệc nhỏ sao? Ngày đó… Cậu Phong nghiệm thân cho Trăn Trăn, chứng minh con bé trong sạch xong, bắt đầu từ ngày đó, Trăn Trăn giống như biến thành người khác… Trước đây con bé rất nghe lời, nhưng không biết ngày đó, có phải hai tên kia dọa con bé sợ hay không, tính tình của con bé thay đổi, trở nên toàn thân đều là gai…”
“Chuyện quan trọng như thế, sao ông không nói sớm!” Lý Uyển Oánh gấp không chịu được, vậy mà bà ấy không biết Thương Trăn bị kích thích xong, xảy ra vấn đề như thế!
“Tôi nói rồi mà…?” Thương Bách Tề có chút không chắc chắn lắm, nhíu mày, “Nhưng sau đó Thương Trăn đều rất bình thường, cho nên… Dần thích ứng tính cách mới của con bé…”
“Nhưng ngày đó, có chuyện gì kích thích cô ấy…”
Phong Hành Diễm tỉnh táo lại, anh rủ mắt trầm tư, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra chuyện gì kích thích cô, hơn nữa lời cô nói trước khi đi rất kỳ lạ, giống như trải qua chuyện gì mà anh không biết!
Đúng vậy! Trước đây có quá nhiều biểu hiện, Phong Hành Diễm luôn có cảm giác, cô có bí mật, nhưng anh tôn trọng cô, không đi hỏi, mà bây giờ bùng nổ…
“Cho dù là bệnh tâm lý, hay là chuyện gì khác, bây giờ con chỉ muốn tìm cô ấy.” Phong Hành Diễm xoa mi tâm, “Mẹ, mẹ giúp con liên lạc với bác sĩ tâm lý tốt nhất đi.”
“Ôi chao, ôi…” Vẻ mặt Lý Uyển Oánh tràn đầy lo lắng, một bên là con trai, một bên là con dâu coi như con gái, có chuyện gì thế này!
Nghĩ tới Thương Trăn có vấn đề tâm lý, bình thường đối xử với con trai còn hoàn mỹ như vậy, Lý Uyển Oánh không nhịn được đau lòng, Trăn Trăn quan tâm bọn họ như vậy, nhưng bọn họ quá vô tâm rồi, vậy mà bây giờ mới phát hiện cô không đúng…
Mà Thương Trăn ở đâu?
Thế gia lớn nhỏ đều nhận được tin của nhà họ Phong, chỉ cần cung cấp vị trí của Thương Trăn, có thể nói điều kiện! Cho nên cho dù là gia tộc đối địch với nhà họ Phong, lúc này cũng muốn thông qua Thương Trăn kiếm được một số tiền lớn.
Nhưng bọn họ đều không tìm được người, rốt cuộc là Thương Trăn đi đâu?
Mà trong chung cư nhỏ, Lâm Văn Phong đưa một chai nước cho Thương Trăn, vẻ mặt vi diệu.
“Cô thực sự không quay về à?”