Chương 262.1: Nơi này có đẹp không
Thấy Thương Trăn hoàn toàn vô hại, nhu thuận để mình che mắt, Phong Hành Diễm rất có cảm xúc, cô bây giờ giống như con nhím thu liễm lông nhọn, tuy chính cô không phát hiện ra thay đổi của mình, nhưng Phong Hành Diễm lại phát hiện, cô so với ban đầu, đối với anh tốt hơn nhiều.
Thấy Thương Trăn hơi nhếch miệng cười, Phong Hành Diễm cũng cười, che kín mắt cô xong, ngăn cách vải che hôn mắt cô một cái.
“Em biết không? Có thể đổi lấy một nụ cười rực rỡ của em, anh làm gì cũng đáng giá.”
Trong xe, Thương Trăn đột nhiên lộ ra nụ cười khiến người ta kinh diễm, cô ngẩng đầu “nhìn” Phong Hành Diễm, cười khẽ nói.
“Nói như vậy, em đột nhiên mong đợi kết hôn với anh rồi.”
Dù sao được người ta cưng chiều như vậy, thật sự rất tốt, giống như chuyện lần trước, rõ ràng là cô sơ suất, làm hại Phong Hành Diễm gặp khó khăn, nhưng Phong Hành Diễm không trách cô một chữ, trái lại càng đối xử tốt với cô hơn, kết hôn với người thích mình như vậy, nhất định là rất vui.
Cho dù không nhìn thấy, nhưng Thương Trăn có thể cảm nhận được vì những lời này của cô, mà đôi mắt Phong Hành Diễm tỏa sáng!
Nếu không phải ở trong xe, nhất định là Phong Hành Diễm sẽ ôm cô xoay vài vòng! Đây là lần đầu tiên, Thương Trăn nói rất rõ ràng, đợi kết hôn với anh! Anh vui tới mức sắp bay lên rồi!
“Anh sẽ đối xử với em tốt nhất!” Tốc độ nói của anh không nhanh, ngón tay đan xen với ngón tay của Thương Trăn, lộ ra nụ cười rực rỡ, “Anh nhất định sẽ cho em thứ tốt nhất!”
“Ừm.”
Xe giống như được tăng thêm ma pháp, vô cùng nhẹ nhàng lái như bay tới vùng ngoại ô hẻo lánh.
Thời tiết sáng sủa như thế, hạnh phúc cũng phong phú như thế, đây vốn nên là một ngày vui vẻ trước khi kết hôn, vốn nên như vậy…
Sau khi xuống xe, Thương Trăn hơi nhếch miệng, tuy không nhìn thấy, nhưng cô giống như ngửi được gì đó… Mùi thơm giống như từng quen thuộc, đó là một loại hương thơm lạnh lùng, nói thật, loại hương vị này, rất giống mùi thơm trên người cô.
“Có phải ngửi được mùi gì rồi không?”
Giọng nói sung sướng của Phong Hành Diễm truyền đến, Thương Trăn đảo mắt, nhưng vì bị bịt mắt, cô không nhìn thấy được gì.
Vệ sĩ canh giữ ở cách rất xa, nơi này ba mặt là hồ, chỉ cần chặn cửa ra vào duy nhất, có thể một người đã đủ giữ quan ải, cho nên khi ông nội Phong Hành Diễm còn sống, muốn xây nó thành viện an dưỡng cao cấp, nhưng xây một nửa, ông ấy liền mất, cho nên mảnh đất này vẫn để nguyên.
Mãi đến khi Phong Hành Diễm thay đổi.
Anh cười hỏi cô, “Đoán xem, đây là mùi cây gì, hẳn là em rất quen thuộc với mùi này.”
“Mê điệt hương…” Đang là cuối thu, lúc mê điệt hương nở hoa, một cơn gió thổi qua, hương vị tươi mát cuốn sạch mà đến, không cần nhìn cũng biết, nơi này có một vùng mê điệt hương rất lớn, đóa hoa màu tím lay động, hẳn là lúc nó đẹp nhất.
“Đúng vậy! Là mê điệt hương!” Phong Hành Diễm nắm tay Thương Trăn dẫn cô tiến về trước, vừa đi vừa nói chuyện, “Nơi này là một trong những tài sản của tổ tiên nhà họ Phong, ngăn cách với thế giới, là nơi rất tốt để xây viện dưỡng lão, trước đây ông nội muốn xây thành viện an dưỡng, mê điệt hương giúp tinh thần tỉnh táo, còn có tác dụng làm thuốc, cho nên bên ngoài viện an dưỡng, là một vùng mê điệt hương rất lớn, vô cùng đồ sộ.”
Lúc này, Thương Trăn đột nhiên dừng lại, giống như hay biết ngẩng đầu nhìn, biết bọn họ đã tới nơi.
“… Mà nơi này, là quà anh tặng em, viện nghiên cứu chuyên thuộc của em, ở trong này, em là nữ vương!”
Một chữ cuối cùng vang lên, Phong Hành Diễm cởi bịt mắt trên mặt Thương Trăn ra, băng gạc màu trắng quấn lấy mái tóc đen của cô tung bay, cuối cùng bay về phía xa, Thương Trăn chậm rãi mở to mắt, sau đó thấy được một tòa nhà nguy nga!
Thấy Thương Trăn hoàn toàn vô hại, nhu thuận để mình che mắt, Phong Hành Diễm rất có cảm xúc, cô bây giờ giống như con nhím thu liễm lông nhọn, tuy chính cô không phát hiện ra thay đổi của mình, nhưng Phong Hành Diễm lại phát hiện, cô so với ban đầu, đối với anh tốt hơn nhiều.
Thấy Thương Trăn hơi nhếch miệng cười, Phong Hành Diễm cũng cười, che kín mắt cô xong, ngăn cách vải che hôn mắt cô một cái.
“Em biết không? Có thể đổi lấy một nụ cười rực rỡ của em, anh làm gì cũng đáng giá.”
Trong xe, Thương Trăn đột nhiên lộ ra nụ cười khiến người ta kinh diễm, cô ngẩng đầu “nhìn” Phong Hành Diễm, cười khẽ nói.
“Nói như vậy, em đột nhiên mong đợi kết hôn với anh rồi.”
Dù sao được người ta cưng chiều như vậy, thật sự rất tốt, giống như chuyện lần trước, rõ ràng là cô sơ suất, làm hại Phong Hành Diễm gặp khó khăn, nhưng Phong Hành Diễm không trách cô một chữ, trái lại càng đối xử tốt với cô hơn, kết hôn với người thích mình như vậy, nhất định là rất vui.
Cho dù không nhìn thấy, nhưng Thương Trăn có thể cảm nhận được vì những lời này của cô, mà đôi mắt Phong Hành Diễm tỏa sáng!
Nếu không phải ở trong xe, nhất định là Phong Hành Diễm sẽ ôm cô xoay vài vòng! Đây là lần đầu tiên, Thương Trăn nói rất rõ ràng, đợi kết hôn với anh! Anh vui tới mức sắp bay lên rồi!
“Anh sẽ đối xử với em tốt nhất!” Tốc độ nói của anh không nhanh, ngón tay đan xen với ngón tay của Thương Trăn, lộ ra nụ cười rực rỡ, “Anh nhất định sẽ cho em thứ tốt nhất!”
“Ừm.”
Xe giống như được tăng thêm ma pháp, vô cùng nhẹ nhàng lái như bay tới vùng ngoại ô hẻo lánh.
Thời tiết sáng sủa như thế, hạnh phúc cũng phong phú như thế, đây vốn nên là một ngày vui vẻ trước khi kết hôn, vốn nên như vậy…
Sau khi xuống xe, Thương Trăn hơi nhếch miệng, tuy không nhìn thấy, nhưng cô giống như ngửi được gì đó… Mùi thơm giống như từng quen thuộc, đó là một loại hương thơm lạnh lùng, nói thật, loại hương vị này, rất giống mùi thơm trên người cô.
“Có phải ngửi được mùi gì rồi không?”
Giọng nói sung sướng của Phong Hành Diễm truyền đến, Thương Trăn đảo mắt, nhưng vì bị bịt mắt, cô không nhìn thấy được gì.
Vệ sĩ canh giữ ở cách rất xa, nơi này ba mặt là hồ, chỉ cần chặn cửa ra vào duy nhất, có thể một người đã đủ giữ quan ải, cho nên khi ông nội Phong Hành Diễm còn sống, muốn xây nó thành viện an dưỡng cao cấp, nhưng xây một nửa, ông ấy liền mất, cho nên mảnh đất này vẫn để nguyên.
Mãi đến khi Phong Hành Diễm thay đổi.
Anh cười hỏi cô, “Đoán xem, đây là mùi cây gì, hẳn là em rất quen thuộc với mùi này.”
“Mê điệt hương…” Đang là cuối thu, lúc mê điệt hương nở hoa, một cơn gió thổi qua, hương vị tươi mát cuốn sạch mà đến, không cần nhìn cũng biết, nơi này có một vùng mê điệt hương rất lớn, đóa hoa màu tím lay động, hẳn là lúc nó đẹp nhất.
“Đúng vậy! Là mê điệt hương!” Phong Hành Diễm nắm tay Thương Trăn dẫn cô tiến về trước, vừa đi vừa nói chuyện, “Nơi này là một trong những tài sản của tổ tiên nhà họ Phong, ngăn cách với thế giới, là nơi rất tốt để xây viện dưỡng lão, trước đây ông nội muốn xây thành viện an dưỡng, mê điệt hương giúp tinh thần tỉnh táo, còn có tác dụng làm thuốc, cho nên bên ngoài viện an dưỡng, là một vùng mê điệt hương rất lớn, vô cùng đồ sộ.”
Lúc này, Thương Trăn đột nhiên dừng lại, giống như hay biết ngẩng đầu nhìn, biết bọn họ đã tới nơi.
“… Mà nơi này, là quà anh tặng em, viện nghiên cứu chuyên thuộc của em, ở trong này, em là nữ vương!”
Một chữ cuối cùng vang lên, Phong Hành Diễm cởi bịt mắt trên mặt Thương Trăn ra, băng gạc màu trắng quấn lấy mái tóc đen của cô tung bay, cuối cùng bay về phía xa, Thương Trăn chậm rãi mở to mắt, sau đó thấy được một tòa nhà nguy nga!
Nó giống như một tòa thành đứng trong biển hoa, thạch bích lạnh lẽo cứng rắn cùng đóa hoa mềm mại, hợp thành một cảnh tượng trong mộng ảo, hồ nước ở phía xa càng như nơi hiểm yếu, khiến nơi này càng không thể xâm phạm.
Nơi này, thật sự có tính tư mật cao, hóa ra, là vì dựa vào nhà họ Phong sao?
Không biết vì sao, Thương Trăn bắt dầu cảm thấy huyệt thái dương như bị kim châm, đáng tiếc là Phong Hành Diễm không phát hiện ra.
“Thích không? Nước ở nơi này được trải qua tinh lọc, nước mát lạnh, tuy không có cá, nhưng phong cảnh rất đẹp.”
Phong Hành Diễm chỉ nơi cao nhất của tòa nhà, “Trên tầng năm còn có một cái đài nhìn về nơi xa, lúc xuân hạ, dùng trà ở phía trên, nghỉ trưa đều là lựa chọn không tồi…”
“Nếu em không thích mê điệt hương, chúng ta có thể trồng loại khác! Em muốn hoa hồng hay lavender đều được, ở nơi này không có lệnh bắt cấp đặc biệt, người khác không vào được, cho nên sẽ không có bất luận kẻ nào quấy rầy em, em muốn làm gì thì làm thế đó, chỉ cần em thích.”
Đây là lần đầu tiên Phong Hành Diễm nói nhiều như vậy, có thể nói là anh trả giá không ít tâm huyết vào nơi này, anh ngoại trừ nghiêm khắc thành lập dựa theo hệ thống viện nghiên cứu, còn có phòng ngủ vô cùng thoải mái, hầm rượu, cùng với phòng tập thể thao,… Sau này anh còn có thể ở đây với Thương Trăn, trải qua thế giới riêng của hai người…
Nhưng đầu Thương Trăn càng ngày càng đau, giọng nói vui sướng của Phong Hành Diễm, giống như niệm chú không ngừng kích thích màng nhĩ của cô, thậm chí Thương Trăn có cảm giác hoàn cảnh trước mắt dần biến thành một vùng màu máu!
Cô dùng khí lực rất lớn, hỏi từng chữ.
“Dịch Hoành là gì của anh?”
“Dịch Hoành?” Phong Hành Diễm còn có rất nhiều nơi muốn giới thiệu, nhưng nghe Thương Trăn nói, anh thấy hơi kỳ lạ quay đầu, sau đó thấy gương mặt đỏ bừng sung huyết còn có đôi mắt của Thương Trăn!
“Em làm sao vậy?””
Hai tay của Phong Hành Diễm vươn ra bị Thương Trăn hất đi!
“Dịch Hoành, ông ta là gì của anh?”
Giọng nói của Thương Trăn sắc bén, khiến Phong Hành Diễm gần như nói theo bản năng, “Ông ấy là chiến hữu của ông nội, người anh em khác phái, là trưởng bối mà anh tôn kính… Duy nhất…”
Hóa ra là như vậy… Thì ra là thế?
Thương Trăn lùi về sau từng bước, cách Phong Hành Diễm rất xa, người vốn vô hại nhất đối với cô, hiện giờ ở trên người như dính đầy máu tươi của cô, mỗi lần đụng chạm, đều giống như muốn đâm cô bị thương!
“Trăn Trăn…” Phong Hành Diễm luống cuống, “Em làm sao vậy?”
“Đừng tới đây!” Giọng nói của Thương Trăn khiến Phong Hành Diễm vội vàng phanh lại! Anh có cảm giác, không thể kích thích Thương Trăn, cô nhìn có vẻ không thoải mái!
“Được… Được rồi, anh không qua…” Phong Hành Diễm nhìn chằm chằm cô, “Vậy em nói cho anh biết xảy ra chuyện gì được không? Nơi này không đẹp sao? Em không thích à?”
Nơi này không đẹp sao?
Sao nơi này có thể không đẹp? Một vùng rộng mê điệt hương, tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, nước sạch tới mức có thể uống, buổi sáng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy.
Nhưng so với bên ngoài tuyệt mỹ, nó còn có một tầng hầm ngầm rất sâu, cô ở nơi đó, trải qua sự dày vò nhất, ba năm sống không bằng chết nhất!
Mỗi ngày cô đều tiêm thuốc an thần lấy từ mê điệt hương ra, uống nước hồ tự nhiên, sau đó trong một vùng hỗn độn và vô cảm, buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại nghe thấy tiếng chim hót.
Nơi này, thật sự có tính tư mật cao, hóa ra, là vì dựa vào nhà họ Phong sao?
Không biết vì sao, Thương Trăn bắt dầu cảm thấy huyệt thái dương như bị kim châm, đáng tiếc là Phong Hành Diễm không phát hiện ra.
“Thích không? Nước ở nơi này được trải qua tinh lọc, nước mát lạnh, tuy không có cá, nhưng phong cảnh rất đẹp.”
Phong Hành Diễm chỉ nơi cao nhất của tòa nhà, “Trên tầng năm còn có một cái đài nhìn về nơi xa, lúc xuân hạ, dùng trà ở phía trên, nghỉ trưa đều là lựa chọn không tồi…”
“Nếu em không thích mê điệt hương, chúng ta có thể trồng loại khác! Em muốn hoa hồng hay lavender đều được, ở nơi này không có lệnh bắt cấp đặc biệt, người khác không vào được, cho nên sẽ không có bất luận kẻ nào quấy rầy em, em muốn làm gì thì làm thế đó, chỉ cần em thích.”
Đây là lần đầu tiên Phong Hành Diễm nói nhiều như vậy, có thể nói là anh trả giá không ít tâm huyết vào nơi này, anh ngoại trừ nghiêm khắc thành lập dựa theo hệ thống viện nghiên cứu, còn có phòng ngủ vô cùng thoải mái, hầm rượu, cùng với phòng tập thể thao,… Sau này anh còn có thể ở đây với Thương Trăn, trải qua thế giới riêng của hai người…
Nhưng đầu Thương Trăn càng ngày càng đau, giọng nói vui sướng của Phong Hành Diễm, giống như niệm chú không ngừng kích thích màng nhĩ của cô, thậm chí Thương Trăn có cảm giác hoàn cảnh trước mắt dần biến thành một vùng màu máu!
Cô dùng khí lực rất lớn, hỏi từng chữ.
“Dịch Hoành là gì của anh?”
“Dịch Hoành?” Phong Hành Diễm còn có rất nhiều nơi muốn giới thiệu, nhưng nghe Thương Trăn nói, anh thấy hơi kỳ lạ quay đầu, sau đó thấy gương mặt đỏ bừng sung huyết còn có đôi mắt của Thương Trăn!
“Em làm sao vậy?””
Hai tay của Phong Hành Diễm vươn ra bị Thương Trăn hất đi!
“Dịch Hoành, ông ta là gì của anh?”
Giọng nói của Thương Trăn sắc bén, khiến Phong Hành Diễm gần như nói theo bản năng, “Ông ấy là chiến hữu của ông nội, người anh em khác phái, là trưởng bối mà anh tôn kính… Duy nhất…”
Hóa ra là như vậy… Thì ra là thế?
Thương Trăn lùi về sau từng bước, cách Phong Hành Diễm rất xa, người vốn vô hại nhất đối với cô, hiện giờ ở trên người như dính đầy máu tươi của cô, mỗi lần đụng chạm, đều giống như muốn đâm cô bị thương!
“Trăn Trăn…” Phong Hành Diễm luống cuống, “Em làm sao vậy?”
“Đừng tới đây!” Giọng nói của Thương Trăn khiến Phong Hành Diễm vội vàng phanh lại! Anh có cảm giác, không thể kích thích Thương Trăn, cô nhìn có vẻ không thoải mái!
“Được… Được rồi, anh không qua…” Phong Hành Diễm nhìn chằm chằm cô, “Vậy em nói cho anh biết xảy ra chuyện gì được không? Nơi này không đẹp sao? Em không thích à?”
Nơi này không đẹp sao?
Sao nơi này có thể không đẹp? Một vùng rộng mê điệt hương, tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, nước sạch tới mức có thể uống, buổi sáng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy.
Nhưng so với bên ngoài tuyệt mỹ, nó còn có một tầng hầm ngầm rất sâu, cô ở nơi đó, trải qua sự dày vò nhất, ba năm sống không bằng chết nhất!
Mỗi ngày cô đều tiêm thuốc an thần lấy từ mê điệt hương ra, uống nước hồ tự nhiên, sau đó trong một vùng hỗn độn và vô cảm, buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại nghe thấy tiếng chim hót.