Bởi vì từ lúc đó Mộ An An biết mình đã yêu một người đàn ông.
Thân phận của người đàn ông này cao quý, năng lực mạnh mẽ.
Muốn ở bên cạnh người đàn ông này, cô phải có năng lực tương xứng với anh, nếu không sẽ trở thành gánh nặng cho anh.
Vì để không trở nên vướng víu cho anh, cô bắt đầu luyện quyền anh, học những kỹ năng mà mình thích và không thích.
Giấu Tông Chính Ngự đi tham gia rất nhiều trận đấu, làm ra nhiều chuyện.
Cô từng bị thương, từng chịu khổ, cũng từng bị mai phục.
Nhưng đối với Mộ An An mà nói tất cả đều không là gì cả.
Cô chỉ cần biết rõ mục đích cuối cùng của mình là được.
Mộ An An nói: “Thất gia, cháu muốn xử lý đoạn thù hận này, cháu muốn dùng chính năng lực của mình để xử lý.”
Tông Chính Ngự vẫn im lặng.
Mộ An An lạl nói: “Thật ra, chuyện liên quan đến mẹ cháu, đến thế lực bí ẩn sau lưng Giang gia, chú căn bản không cần nói với cháu. Chú chỉ cần nói với cháu rằng cháu có thể không ngần ngại mà tìm Giang gia báo thù, nhưng chú nói rồi.”
“Chú nói, vì tôn trọng cháu, biết cháu có quyền lợi được biết chân tướng, cũng biết cháu có quyền gánh vác chân tướng.”
“Cho nên, Thất Gia à, chú tin không, cháu cũng có năng lực tự xử lý thù hận của mình?”
Khi nói lơi này, Mộ An An nói vô cùng thành khẩn và tự tin.
Cô không hề có chút bốc đồng hay kích động nào.
Là một cô công chúa kiêu ngạo hàng thật giá thật được Tông Chính Ngự nuôi lớn, cho dù có đem bản thân trở thành mồi nhử cũng có thể tự tin có thể xử lý được chuyện này.
Mà Tông Chính Ngự lúc này lại trầm mặc nhìn cô gái trong lòng mình.
Biểu cảm trên mặt cô gái bình tĩnh, con ngươi trong sáng và tự tin.
Trong nhất thời, thậm chí khi nhìn vào đôi mắt ấy Tông Chính Ngự còn bị thất thần.
Bởi vì đôi mắt ấy đầy tự tin và ương bướng.
Anh lúc nào cũng bị đánh bại bởi ánh mắt đó của Mộ An An.
Thật là không chống đỡ nổi mà.
Cuối cùng, Tông Chính Ngự thoả hiệp: “Ta bảo La Sâm đi theo cháu.”
“Cháu có một người thích hợp hơn để bảo vệ cháu.”
Mộ An An cười lên.
Nhổm dậy ôm chầm lấy Tông Chính Ngự, “Thất Gia, cảm ơn chú!”
“Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ tự bảo vệ mình, đảm bảo không để bản thân bị thương.”
Tông Chính Ngự không nói gì, chỉ ôm lấy Mộ An An.
Trong đầu lại không thể xua đi ánh mắt tự tin và ngang bướng đó của cô.
“Thất Gia.”
Mộ An An đột nhiên gọi anh.
“ừm.”
“Cháu buồn ngủ rồi, muốn ngủ một lát.”
Giọng cô có chút ngơ rồi.
Sau khi thả lỏng, cô đối với người đàn ông này làm nũng mà chẳng kiêng nể gì cả.
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An đứng lên,
đặt lại lên giường.
Chân cô còn quến băng gạc, tay Tông Chính Ngự đặt lên chỗ bị thương của Mộ An An: “Đau không?”
Mộ An An lắc đầu: “Không đau ạ.”
Thân phận của người đàn ông này cao quý, năng lực mạnh mẽ.
Muốn ở bên cạnh người đàn ông này, cô phải có năng lực tương xứng với anh, nếu không sẽ trở thành gánh nặng cho anh.
Vì để không trở nên vướng víu cho anh, cô bắt đầu luyện quyền anh, học những kỹ năng mà mình thích và không thích.
Giấu Tông Chính Ngự đi tham gia rất nhiều trận đấu, làm ra nhiều chuyện.
Cô từng bị thương, từng chịu khổ, cũng từng bị mai phục.
Nhưng đối với Mộ An An mà nói tất cả đều không là gì cả.
Cô chỉ cần biết rõ mục đích cuối cùng của mình là được.
Mộ An An nói: “Thất gia, cháu muốn xử lý đoạn thù hận này, cháu muốn dùng chính năng lực của mình để xử lý.”
Tông Chính Ngự vẫn im lặng.
Mộ An An lạl nói: “Thật ra, chuyện liên quan đến mẹ cháu, đến thế lực bí ẩn sau lưng Giang gia, chú căn bản không cần nói với cháu. Chú chỉ cần nói với cháu rằng cháu có thể không ngần ngại mà tìm Giang gia báo thù, nhưng chú nói rồi.”
“Chú nói, vì tôn trọng cháu, biết cháu có quyền lợi được biết chân tướng, cũng biết cháu có quyền gánh vác chân tướng.”
“Cho nên, Thất Gia à, chú tin không, cháu cũng có năng lực tự xử lý thù hận của mình?”
Khi nói lơi này, Mộ An An nói vô cùng thành khẩn và tự tin.
Cô không hề có chút bốc đồng hay kích động nào.
Là một cô công chúa kiêu ngạo hàng thật giá thật được Tông Chính Ngự nuôi lớn, cho dù có đem bản thân trở thành mồi nhử cũng có thể tự tin có thể xử lý được chuyện này.
Mà Tông Chính Ngự lúc này lại trầm mặc nhìn cô gái trong lòng mình.
Biểu cảm trên mặt cô gái bình tĩnh, con ngươi trong sáng và tự tin.
Trong nhất thời, thậm chí khi nhìn vào đôi mắt ấy Tông Chính Ngự còn bị thất thần.
Bởi vì đôi mắt ấy đầy tự tin và ương bướng.
Anh lúc nào cũng bị đánh bại bởi ánh mắt đó của Mộ An An.
Thật là không chống đỡ nổi mà.
Cuối cùng, Tông Chính Ngự thoả hiệp: “Ta bảo La Sâm đi theo cháu.”
“Cháu có một người thích hợp hơn để bảo vệ cháu.”
Mộ An An cười lên.
Nhổm dậy ôm chầm lấy Tông Chính Ngự, “Thất Gia, cảm ơn chú!”
“Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ tự bảo vệ mình, đảm bảo không để bản thân bị thương.”
Tông Chính Ngự không nói gì, chỉ ôm lấy Mộ An An.
Trong đầu lại không thể xua đi ánh mắt tự tin và ngang bướng đó của cô.
“Thất Gia.”
Mộ An An đột nhiên gọi anh.
“ừm.”
“Cháu buồn ngủ rồi, muốn ngủ một lát.”
Giọng cô có chút ngơ rồi.
Sau khi thả lỏng, cô đối với người đàn ông này làm nũng mà chẳng kiêng nể gì cả.
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An đứng lên,
đặt lại lên giường.
Chân cô còn quến băng gạc, tay Tông Chính Ngự đặt lên chỗ bị thương của Mộ An An: “Đau không?”
Mộ An An lắc đầu: “Không đau ạ.”
/826
|