Mộ An An ôm cổ Tông Chính Ngự, nghiêm túc chân thành mà nói ra câu đó.
Câu này của cô còn chưa kịp nói ra đã bị Tông Chính Ngự phủ nhận.
“Chú nói rồi, không được.”
Thái độ Thất gia cương quyết.
Mặc dù không biết thân phận người đứng sau lưng Giang gia, nhưng rõ ràng là đối phương biết được chuyện liên quan phương án thuốc thông minh kia có trên người Mộ An An.
Một khi cô dùng thân phận Mộ Thanh quay về Giang gia, đó chính là trực tiếp đem mình đặt vào chỗ nguy hiểm.
Mộ An An lại nói: “Trước đó cháu cứ tưởng người giết chết mẹ và ông ngoại là tên súc sinh Giang Trấn, nhưng sau khi biết được những chuyện này cháu mới biết người đứng sau tất cả là người kia.”
“Cho dù Giang gia không biết thế lực sau
lưng là ai, nhưng nhất định sẽ có manh mối, chỉ cần cháu quay về, cho dù Giang gia không tìm thấy manh mối thì cũng sẽ dẫn dụ được người đứng sau lưng kia ra!”
Đống lời ấy Mộ An An vừa nói ra, mặt Tông Chính Ngự lập tức đen thui.
Bởi vì bé con này hoàn toàn đem mình biến thành mồi nhử, dẫn dụ người sau lưng ra mặt.
Mồi nhử.
Yếu tố rủi ro cực cao.
Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, hoặc cũng có thể là một giây sau liền xảy ra chuyện.
Tông Chính Ngự siết chặt vòng tay, anh không thể để bé con đi vào ngõ nguy hiểm, càng không thể để bé con có chuyện.
Người mà anh muốn đặt bên người cả đời, sao có thể?
Tông Chính Ngự cúi đầu nhìn Mộ An An
trong lòng mình, lạnh giọng nói: “Chuyện này không có gì để bàn cả.”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự.
Cô cảm thấy thái độ này của Thất gia có chút dứt khoát.
Ở cùng người đàn ông này 8 năm, Mộ An An tất nhiên biết được thái độ hiện giờ của Thất gia chính là chuyện này không còn cách thảo luận nữa.
Nhưng Mộ An An liền biết rõ, chuyện này cô nhất định phải làm rõ.
Cho dù có làm mồi nhử, cô cũng nhất định phải lôi hết đống người đó ra.
Trước đó nghĩ Giang Trấn là kẻ thù lớn nhất, nhưng giờ nghĩ lại thấy kẻ đứng sau thọc gậy kia mới là nhân vật mấu chốt.
Mộ An An cố chấp nhìn Tông Chính Ngự, hỏi một câu: “Thất gia, chủ cảm thấy cháu là phế vật sao?”
Tông Chính Ngự cau mày nhưng không đáp.
Mộ An An nói: “Lúc cháu mới băt đâu tiên vào Ngự Viên Loan, chú đã nói với cháu rằng cháu có thể làm một cô công chúa cái gì cũng không biết. Cháu không cần phải khổ sở, cháu chỉ cần vui vẻ là được, nhưng lúc đó cháu đã vô cùng kiên định nói với chú, cháu không muốn làm phế vật, không muốn làm một con ma trắng.”
Càng không muốn làm một con chim hoàng yến.
Câu này của cô còn chưa kịp nói ra đã bị Tông Chính Ngự phủ nhận.
“Chú nói rồi, không được.”
Thái độ Thất gia cương quyết.
Mặc dù không biết thân phận người đứng sau lưng Giang gia, nhưng rõ ràng là đối phương biết được chuyện liên quan phương án thuốc thông minh kia có trên người Mộ An An.
Một khi cô dùng thân phận Mộ Thanh quay về Giang gia, đó chính là trực tiếp đem mình đặt vào chỗ nguy hiểm.
Mộ An An lại nói: “Trước đó cháu cứ tưởng người giết chết mẹ và ông ngoại là tên súc sinh Giang Trấn, nhưng sau khi biết được những chuyện này cháu mới biết người đứng sau tất cả là người kia.”
“Cho dù Giang gia không biết thế lực sau
lưng là ai, nhưng nhất định sẽ có manh mối, chỉ cần cháu quay về, cho dù Giang gia không tìm thấy manh mối thì cũng sẽ dẫn dụ được người đứng sau lưng kia ra!”
Đống lời ấy Mộ An An vừa nói ra, mặt Tông Chính Ngự lập tức đen thui.
Bởi vì bé con này hoàn toàn đem mình biến thành mồi nhử, dẫn dụ người sau lưng ra mặt.
Mồi nhử.
Yếu tố rủi ro cực cao.
Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, hoặc cũng có thể là một giây sau liền xảy ra chuyện.
Tông Chính Ngự siết chặt vòng tay, anh không thể để bé con đi vào ngõ nguy hiểm, càng không thể để bé con có chuyện.
Người mà anh muốn đặt bên người cả đời, sao có thể?
Tông Chính Ngự cúi đầu nhìn Mộ An An
trong lòng mình, lạnh giọng nói: “Chuyện này không có gì để bàn cả.”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự.
Cô cảm thấy thái độ này của Thất gia có chút dứt khoát.
Ở cùng người đàn ông này 8 năm, Mộ An An tất nhiên biết được thái độ hiện giờ của Thất gia chính là chuyện này không còn cách thảo luận nữa.
Nhưng Mộ An An liền biết rõ, chuyện này cô nhất định phải làm rõ.
Cho dù có làm mồi nhử, cô cũng nhất định phải lôi hết đống người đó ra.
Trước đó nghĩ Giang Trấn là kẻ thù lớn nhất, nhưng giờ nghĩ lại thấy kẻ đứng sau thọc gậy kia mới là nhân vật mấu chốt.
Mộ An An cố chấp nhìn Tông Chính Ngự, hỏi một câu: “Thất gia, chủ cảm thấy cháu là phế vật sao?”
Tông Chính Ngự cau mày nhưng không đáp.
Mộ An An nói: “Lúc cháu mới băt đâu tiên vào Ngự Viên Loan, chú đã nói với cháu rằng cháu có thể làm một cô công chúa cái gì cũng không biết. Cháu không cần phải khổ sở, cháu chỉ cần vui vẻ là được, nhưng lúc đó cháu đã vô cùng kiên định nói với chú, cháu không muốn làm phế vật, không muốn làm một con ma trắng.”
Càng không muốn làm một con chim hoàng yến.
/826
|