Giống như năm đó khi đem cô đặt vào tủ đồ, ông ngoại và mẹ thà chết thảm cũng phải bảo vệ Mộ An An.
“Bé con, mẹ cháu rất yêu cháu, bà ấy không phải vì bí mật này mới liều mạng đi bảo vệ cháu.”
Tông Chính Ngự đột nhiên nói lên một câu.
Mộ An An ngẩng đầu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Sau đó cô liều mạng lắc đầu: “Cháu không có hoài nghi, cũng chưa từng hoài nghi qua.”
Mẹ và ông ngoại đều rất thương cô.
Điểm này cô biết được.
Tông Chính Ngự vươn tay lau đi giọt nước mắt ở khoé mi cô.
Mộ An An hít hít mũi: “Thất gia, bây giờ chú đã có manh mối gì về người đứng ở đằng sau kia chưa?”
‘Đúng thật là chưa có.
Tông Chính Ngự đáp: “Nhưng Giang gia đã hết tác dụng, ta sẽ xử lý.”
Giọng Tông Chính Ngự vô cùng lạnh nhạt.
Tựa như là ký một bản hợp đồng gì đó ở công ty vậy.
Mà lúc này Mộ An An biết, chỉ cần cô gật đầu thì tất cả thù của cô sẽ được báo.
Nhưng.
Mộ An An lại lắc đầu, nói: “Nhưng Giang gia nhất định sẽ biết thân phận của người đứng sau.”
“Giang gia không hề biết.”
Tông Chính Ngự đáp.
“Nhưng nhất định sẽ có manh mối ạ.”
Mộ An An khẳng định đáp sau đó nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Mà Tông Chính Ngự lại từ ánh mắt này của Mộ An An mà bắt được một tàng hàm ý khác.
Mộ An An vừa chuẩn bị lên tiếng thì Tông Chính Ngự đã nói: “Không được.”
“Thất gia?”
“Cháu nghĩ cũng đừng nghĩ, tuyệt đối không thể.”
Tông Chính Ngự dứt khoát nói.
Quyết định trong lòng Mộ An An còn chưa kịp nói đã bị Tông Chính Ngự dứt khoát đánh gãy.
Nhưng Mộ An An không định từ bỏ.
Cô vùng vẫy định đứng lên khỏi giường, nhưng lại bị Tông Chính Ngự tóm lại: “Không được nhúc nhích loạn.”
Mộ An An không nghe lời, cô cứ vùng vẫy muốn đứng lên.
Tông Chính Ngự tóm chân cô, lông mày cau chặt: “Chân cháu bị trật, đừng có loạn, nghe không hả?”
Mộ An An lắc đầu, không nói gì mà một mực vùng vẫy nhất định muốn đứng lên.
Thất gia quả thực tức giận, nhưng khi đối mặt với bé con lúc cứng đầu lên thi anh hoàn toàn không có cách nào.
Cuối cùng anh thẳng tay ôm bé con từ trên giường đặt lên đùi mình, cố định ở đó, “Đứa nhỏ này.”
Cháu muôn dùng thân phận con gái Mộ
Thanh quay về Giang gia!
“Bé con, mẹ cháu rất yêu cháu, bà ấy không phải vì bí mật này mới liều mạng đi bảo vệ cháu.”
Tông Chính Ngự đột nhiên nói lên một câu.
Mộ An An ngẩng đầu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Sau đó cô liều mạng lắc đầu: “Cháu không có hoài nghi, cũng chưa từng hoài nghi qua.”
Mẹ và ông ngoại đều rất thương cô.
Điểm này cô biết được.
Tông Chính Ngự vươn tay lau đi giọt nước mắt ở khoé mi cô.
Mộ An An hít hít mũi: “Thất gia, bây giờ chú đã có manh mối gì về người đứng ở đằng sau kia chưa?”
‘Đúng thật là chưa có.
Tông Chính Ngự đáp: “Nhưng Giang gia đã hết tác dụng, ta sẽ xử lý.”
Giọng Tông Chính Ngự vô cùng lạnh nhạt.
Tựa như là ký một bản hợp đồng gì đó ở công ty vậy.
Mà lúc này Mộ An An biết, chỉ cần cô gật đầu thì tất cả thù của cô sẽ được báo.
Nhưng.
Mộ An An lại lắc đầu, nói: “Nhưng Giang gia nhất định sẽ biết thân phận của người đứng sau.”
“Giang gia không hề biết.”
Tông Chính Ngự đáp.
“Nhưng nhất định sẽ có manh mối ạ.”
Mộ An An khẳng định đáp sau đó nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Mà Tông Chính Ngự lại từ ánh mắt này của Mộ An An mà bắt được một tàng hàm ý khác.
Mộ An An vừa chuẩn bị lên tiếng thì Tông Chính Ngự đã nói: “Không được.”
“Thất gia?”
“Cháu nghĩ cũng đừng nghĩ, tuyệt đối không thể.”
Tông Chính Ngự dứt khoát nói.
Quyết định trong lòng Mộ An An còn chưa kịp nói đã bị Tông Chính Ngự dứt khoát đánh gãy.
Nhưng Mộ An An không định từ bỏ.
Cô vùng vẫy định đứng lên khỏi giường, nhưng lại bị Tông Chính Ngự tóm lại: “Không được nhúc nhích loạn.”
Mộ An An không nghe lời, cô cứ vùng vẫy muốn đứng lên.
Tông Chính Ngự tóm chân cô, lông mày cau chặt: “Chân cháu bị trật, đừng có loạn, nghe không hả?”
Mộ An An lắc đầu, không nói gì mà một mực vùng vẫy nhất định muốn đứng lên.
Thất gia quả thực tức giận, nhưng khi đối mặt với bé con lúc cứng đầu lên thi anh hoàn toàn không có cách nào.
Cuối cùng anh thẳng tay ôm bé con từ trên giường đặt lên đùi mình, cố định ở đó, “Đứa nhỏ này.”
Cháu muôn dùng thân phận con gái Mộ
Thanh quay về Giang gia!
/826
|