Thật ra là khá đau đấy.
Mắt cá chân bị đau nhức, chỗ bị bỏng cũng đau rát.
Nhưng Mộ An An không muốn Thất Gia đau lòng.
Mộ An An có một suy nghĩ rất kỳ cục.
Trước đó luôn là vết thương nhỏ, cảm nhỏ, rõ ràng có thể bỏ qua, nhưng lại rất muốn làm thổi phồng lên khiến Thất Gia đau lòng.
“Chú Ngự.”
“ừm.”
“Cháu ngủ đây, nhưng cháu muốn chú ở bên cạnh cháu.”
“Ta ở bên cạnh trông coi cháu.
“Bên phía Giang gia thoát không nổi rồi.” “Bọn họ không thoát được.”
“Chú Ngự…”
Giọng nói Mộ An An bắt đầu mơ hồ, mí mắt cũng nặng dần.
Thuốc vừa nãy bác sĩ cố cho cô uống có thần phần thuốc ngủ.
Một lát là thuốc phát huy tác dụng, Mộ An An không thể cưỡng lại được.
“Chú Ngự, bí mật nhỏ của cháu còn chưa nói…nhưng mà, cháu định, định làn sau sẽ nói, chú, có thể đợi cháu không?”
“Được.”
Lúc Mộ An An dần tiến vào trạng thái ngủ sâu, Tông Chính Ngự ở bên cạnh, bên ngoài cánh cửa sắt dày nặng của Ngự Viên Loan, Giang gia vẫn còn đứng đó.
Diện tích của Giang Thành vốn không hề nhỏ, chỉ là vị trí hơi bị chếch, trước khi Ngự Viên Loan xây dựng, nơi này vẫn chưa phát triển.
Chủ yếu là do tọà thành phố này không đủ năng lực kinh tế để phát triển, sau này Tông Chính Ngự đến, xây dựng Ngự Viên Loan, thành lập công ty và trực tiếp cải thiện kinh tế của Giang Thành.
Mọi người đều nói, Ngự Viên Loan chính là một toà thành phố nhỏ.
Một toà thành phố Ngự Viên Loan không bao giờ ngủ, một khung ảnh phồn hoa và nó cũng là biểu tượng của Giang Thành.
Nhưng lúc này, Giang gia lại bị cự tuyệt tại trước cổng phồn hoa này.
Giang Trấn đợi đến lòng như lửa đốt, không ngừng nhìn Quách Nguyệt Hoa: “Tôi đã nhiều lần gọi người đi đánh tiếng rồi, nhưng vẫn luôn không có hồi đáp, nếu không chúng ta…đi về?”
Quách Nguyệt Hoa vốn là ngồi ở ghế sau, nghe thấy câu này của Giang Trấn thì lập
tức trừng măt vê phía ông ta: “Vê cái gì? về rồi đợi ngày mai tất cả giấy báo đều công bố tin tức, đời sống riêng tư của con gái ông hỗn loạn, có quan hệ bất chính với nhiều người đàn ông à?”
Trong lúc chờ đợi, Quách Nguyệt Hoa đã tìm hiểu rõ về chuyện của Giang Đô Hội.
Cũng biết rõ, chuyện phát triển đến nay của Giang Đô Hội, ngọn nguồn chính là cái người thanh niên tóc bạch kim tên Tông Thất kia.
Nhưng Quách Nguyệt Hoa biết cân nhắc lợi và hại, Tông Thất sẽ bị điều tra ra, chạy không thoát đâu.
Chuyện bên Ngự Viên Loan này phải giải quyết trước.
Bà ta nhìn về phía Giang cầm đang hồn bay phách lạc ngồi tựa vào cửa sổ, khuôn mặt rất khó coi.
“Vậy tiếp tục đợi?”
Giang Trấn lại hỏi dò một câu.
Mắt cá chân bị đau nhức, chỗ bị bỏng cũng đau rát.
Nhưng Mộ An An không muốn Thất Gia đau lòng.
Mộ An An có một suy nghĩ rất kỳ cục.
Trước đó luôn là vết thương nhỏ, cảm nhỏ, rõ ràng có thể bỏ qua, nhưng lại rất muốn làm thổi phồng lên khiến Thất Gia đau lòng.
“Chú Ngự.”
“ừm.”
“Cháu ngủ đây, nhưng cháu muốn chú ở bên cạnh cháu.”
“Ta ở bên cạnh trông coi cháu.
“Bên phía Giang gia thoát không nổi rồi.” “Bọn họ không thoát được.”
“Chú Ngự…”
Giọng nói Mộ An An bắt đầu mơ hồ, mí mắt cũng nặng dần.
Thuốc vừa nãy bác sĩ cố cho cô uống có thần phần thuốc ngủ.
Một lát là thuốc phát huy tác dụng, Mộ An An không thể cưỡng lại được.
“Chú Ngự, bí mật nhỏ của cháu còn chưa nói…nhưng mà, cháu định, định làn sau sẽ nói, chú, có thể đợi cháu không?”
“Được.”
Lúc Mộ An An dần tiến vào trạng thái ngủ sâu, Tông Chính Ngự ở bên cạnh, bên ngoài cánh cửa sắt dày nặng của Ngự Viên Loan, Giang gia vẫn còn đứng đó.
Diện tích của Giang Thành vốn không hề nhỏ, chỉ là vị trí hơi bị chếch, trước khi Ngự Viên Loan xây dựng, nơi này vẫn chưa phát triển.
Chủ yếu là do tọà thành phố này không đủ năng lực kinh tế để phát triển, sau này Tông Chính Ngự đến, xây dựng Ngự Viên Loan, thành lập công ty và trực tiếp cải thiện kinh tế của Giang Thành.
Mọi người đều nói, Ngự Viên Loan chính là một toà thành phố nhỏ.
Một toà thành phố Ngự Viên Loan không bao giờ ngủ, một khung ảnh phồn hoa và nó cũng là biểu tượng của Giang Thành.
Nhưng lúc này, Giang gia lại bị cự tuyệt tại trước cổng phồn hoa này.
Giang Trấn đợi đến lòng như lửa đốt, không ngừng nhìn Quách Nguyệt Hoa: “Tôi đã nhiều lần gọi người đi đánh tiếng rồi, nhưng vẫn luôn không có hồi đáp, nếu không chúng ta…đi về?”
Quách Nguyệt Hoa vốn là ngồi ở ghế sau, nghe thấy câu này của Giang Trấn thì lập
tức trừng măt vê phía ông ta: “Vê cái gì? về rồi đợi ngày mai tất cả giấy báo đều công bố tin tức, đời sống riêng tư của con gái ông hỗn loạn, có quan hệ bất chính với nhiều người đàn ông à?”
Trong lúc chờ đợi, Quách Nguyệt Hoa đã tìm hiểu rõ về chuyện của Giang Đô Hội.
Cũng biết rõ, chuyện phát triển đến nay của Giang Đô Hội, ngọn nguồn chính là cái người thanh niên tóc bạch kim tên Tông Thất kia.
Nhưng Quách Nguyệt Hoa biết cân nhắc lợi và hại, Tông Thất sẽ bị điều tra ra, chạy không thoát đâu.
Chuyện bên Ngự Viên Loan này phải giải quyết trước.
Bà ta nhìn về phía Giang cầm đang hồn bay phách lạc ngồi tựa vào cửa sổ, khuôn mặt rất khó coi.
“Vậy tiếp tục đợi?”
Giang Trấn lại hỏi dò một câu.
/826
|