Cô Gái Địa Ngục

Chương 13 - Khương Dao Dao

/122


Edit: Frenalis

Những người phụ nữ mặc trang phục đẹp đẽ đó đều là phụ huynh học sinh, chi tiền cho mời Vũ hiệu trưởng để năm nay được xét tuyển vào các trường trọng điểm tại Trường THPT Quốc gia 19.

Phụ huynh học sinh gọi các thiếu gia* đẹp trai đến bồi rượu, vừa nâng ly, vừa lặng lẽ nhét thẻ vàng vào túi Vũ hiệu trưởng.

*thiếu gia: chỉ nhân viên nam ngồi tiếp rượu cho khách mà có thể chấp nhận tất cả yêu cầu của khách.

Trong video Vũ hiệu trưởng đang vui vẻ với các thiếu gia, tôi lửa giận đầy mình, năm đó bà ta vì một người đàn ông mà đánh chết một nữ sinh, tôi tưởng bà ta rất yêu người đàn ông đó, không nghĩ tới chỉ là thuần tuý đố kỵ mà thôi. Hình ảnh sau đó có chút không chịu nổi, Chu Nguyên Hạo cười nói: "Sáng mai video này sẽ được gửi đến phòng làm việc của chồng bà ta".

"Đưa cho chồng bà ta làm sao đủ?" Tôi bất mãn nói: "Đưa lên mạng nữa đi."

Chu Nguyên Hạo cười lớn: "Được, nghe theo Tiểu Lâm."

Xem kịch chán quá nên Chu Nguyên Hạo gọi thêm vài chai rượu đắt khủng khiếp, uống xong hai ly rượu, tôi hơi ngà ngà say và ra ngoài đi vệ sinh.

"Con khốn, tao kêu mày cởi thì mày cởi đi, nói nhiều lời vô dụng làm gì!" Một tiếng hét giận dữ phát ra từ gian phòng riêng nào đó.

"Không, tôi chỉ là công chúa, không phải tiểu thư..."

*công chúa trong hộp đêm chỉ ngồi tiếp rượu cho khách.

*tiểu thư trong hộp đêm là vừa ngồi tiếp rượu cho khách, vừa chấp nhận những yêu cầu khác của khách.

Tôi khựng lại, sao giọng nói này lại quen đến thế?

"Hắc hắc, công chúa cái gì, cởi hết ra có khác gì không?"

Tiếp theo truyền đến âm thanh xé quần áo cùng tiếng thét chói tai của cô gái, tôi hít một hơi khí lạnh, thanh âm này tuyệt đối không sai.

Tôi vội vàng đẩy cửa gian phòng bao kia, vọt vào.

Trong gian phòng mơ hồ có ánh đèn đỏ sậm sáng lên, hai người đàn ông trẻ tuổi đang kéo một cô gái, bên đó còn có mấy người đàn ông khác đang ngồi trên sofa da Ý, còn có mấy công chúa đang uống rượu cùng bọn họ.

Tôi nhìn kỹ cô gái trẻ, quả nhiên là cô ấy.

"Chung Dao Dao, em đang làm gì ở đây vậy?" Tôi lớn tiếng nói.

Cô gái đó mặt đột nhiên đỏ lên, sau đó quầng mắt cũng đỏ: "Chị Khương Lâm."

Chung Dao Dao là con gái của dì tôi, dì tôi và chồng đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô nhiều năm trước, cô ấy ở nhà dì Hai lớn lên, một năm trước thi đậu vào Đại học Nam Kinh.

"Em về khi nào?" Tôi cau mày hỏi: "Trường học cho em nghỉ à?"

Chung Dao Dao sửng sốt một lát mới phản ứng lại, kêu lên: "chị Khương Lâm, nhanh, đi mau."

Ánh mắt của hai thanh niên lập tức dán chặt vào tôi: "Ma ma, bà thật không được rồi, có người đẹp như vậy mà không mang ra cho chúng tôi nhìn một chút."



Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ỷ có Chu Nguyên Hạo ở bên cạnh, tôi cắn răng trấn tĩnh lại nói: "Các người hiểu lầm rồi, tôi không phải công chúa, tôi là khách. Cô gái này là em gái của tôi, cô ấy tuổi trẻ không hiểu chuyện, nếu có nơi nào đắc tội, xin thứ lỗi, bây giờ tôi muốn đưa cô ấy về nhà."

"Khách?" Hai người trẻ tuổi uống rượu có chút say, có lẽ bình thường phách lối đã quen, cười nham hiểm nói: "Khách hàng gì cơ? Cũng làm ngành này à? Người mẫu bao nuôi?"

Nói xong mấy người cười vang lên.

Tay tôi run lên vì tức giận, liền nói với Chung Dao Dao: "chúng ta đi thôi."

"Đứng lại." Một người đàn ông tiến tới đóng cửa lại, cười tà ác nói: "Đã đến đây rồi, đừng nghĩ đến việc rời đi."

"Muốn đi cũng có thể." Đối phương cầm một chai lớn Remy Martin đi tới, "Uống xong chai này, người có thể mang đi."

Vẻ mặt tôi có chút cứng ngắc, tôi đút tay vào túi lén gọi Chu Nguyên Hạo, người chặn cửa tinh mắt nhanh tay, lao tới nắm lấy cánh tay tôi: "Thế nào, muốn gọi người tới? Để tôi nói cho cô biết, hôm nay mấy người chúng ta ở đây, ai đến cũng vô ích".

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có biết bạn trai của tôi là ai không?"

Nhiều người cười lớn: "Dù anh ta có là ai thì ở trên đất Sơn Thành này, ai có thể lớn hơn anh Minh chúng tôi".

Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ, ở đó có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, tóc ngắn, khá được nhưng trông không có sức sống vì ăn chơi sa đoạ, đang ôm hai phụ nữ nóng bỏng trong tay.

Người này có lẽ là anh Minh.

Bên cạnh anh Minh có một người đàn ông đang ngồi, dáng người rất cao lớn, chân rất dài, chính là quá mờ nên không thấy rõ tướng mạo. Nhưng là, trên người anh ta tôi ngửi thấy một cỗ hương vị. Một mùi hôi thối rất nồng.

Tên Minh dò xét tôi từ trên xuống dưới rồi cười nói: "Vào uống với anh một ly nhé".

"Được anh Minh coi trọng là may mắn của cô. Còn không mau qua đó, đợi chúng tôi mời à?", một người đàn ông quát lên.

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông có mùi hôi thối trên người, mùi này rất quen, dường như tôi đã ngửi thấy ở đâu rồi.

Anh Minh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Say vậy, thì ra cô em có hứng thú với anh Tuyền của chúng tôi? Thế nào? Anh Tuyền, anh có thích không? Nếu thích thì em sẽ dâng cả hai tay cho anh."

"Tôi không hứng thú", người đàn ông tên Tuyền nói.

"Đã nghe chưa? Anh Tuyền không có hứng thú." Tên Minh chỉ chỉ một người đàn ông khác nói: "Mau tới đây phục vụ anh, nếu không em sẽ phải phục vụ bọn họ."

Tôi chợt nhớ đến một chuyện lúc nhỏ, hít một hơi thật sâu nói: "anh Tuyền, anh bị trúng cổ à?"

Anh Tuyền đó đột nhiên đứng dậy, mấy bước vọt tới trước mặt nắm lấy cánh tay tôi, trầm giọng hỏi: "Cô là ai?"

Tôi giật nảy mình, anh ta nhanh quá, chắc là đã luyện tập qua rồi. Người đàn ông này dáng dấp rất cường tráng, cơ bắp rắn chắc, khí lực cũng lớn, tôi có cảm giác như tay mình sắp bị anh ta bẻ gãy.

"Nói mau," anh ta lạnh giọng nói, "Cô biết gì?"

Tôi nuốt nuốt nước miếng một cái nói: "Trên người anh có mùi, giống mùi cổ độc."

Người đàn ông nheo mắt, tên Minh hét lên: "Nói nhảm, có mùi gì sao tôi không ngửi thấy?"

Anh Tuyền trầm mặc một lát: "Cô biết giải cổ?"



Tôi không biết phải trả lời thế nào. Nói không, họ chắc chắn sẽ không cho chúng tôi đi. Nói có, tôi thực sự không biết làm thế nào để giải.

Tôi chỉ có thể đặt hy vọng vào Chu Nguyên Hạo.

"Tôi không thể, nhưng bạn trai tôi thì có thể." Tôi nói, "Tôi đưa anh đến gặp anh ấy nhé?"

Tên Minh tức giận nói: "Hắn là cái gì? Dám để cho anh Tuyền đi gặp hắn? Hắn ở phòng bao số mấy? Tôi gọi người đem hắn tới đây."

"Đợi đã." Tuyền Ca giơ tay ngăn cản, "Tôi đi gặp hắn."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cho dù Chu Nguyên Hạo thật sự không biết giải độc thì với năng lực của anh, ít nhất cũng có thể để chúng tôi an toàn rời đi.

Tôi kéo Chung Dao Dao theo mình vào phòng riêng số 3. Vừa mở cửa ra tôi liền ngây người. Trong phòng không có ai.

Chu Nguyên Hạo anh đang làm cái quỷ gì vậy! Thời khắc mấu chốt lại bỏ chạy! Không nói những cái khác, anh đã thanh toán tiền rượu chưa? Đột nhiên chuông điện thoại đi động của tôi reo lên, là tin nhắn của Chu Nguyên Hạo. Trong tin nhắn nói rằng anh Tuyền này tên là Cao Vân Tuyền, biết anh, nên anh không thể gặp mặt.

Anh nói, cổ độc của Cao Vân Tuyền là quỷ cổ, là loại cổ độc rất thông thường, không khó xử lý, để tôi tự mình giải quyết. Tôi lúc đó chỉ muốn đập nát điện thoại của mình, Chu Nguyên Hạo, tên lừa đảo, sớm muộn gì tôi cũng bị anh hại chết.

Cao Vân Tuyền chưa kịp nói thì tên Minh đã nổi giận: "Cô dám giở trò với chúng tôi! Hôm nay mặt trời thật sự là mọc đằng Tây thật, có người dám đánh vào mặt Trần Đông Minh tôi như thế này."

"Anh Minh, đừng giận." Đám người theo hắn chân chó nịnh nọt, "

Hôm nay chúng ta sẽ để con nhỏ này biết sự lợi hại của anh Minh".

Thấy tình thế không ổn, tôi cắn răng nói: "anh Tuyền, tôi có thể giải cổ cho anh."

Cao Vân Tuyền lạnh mặt nhìn tôi, Minh Ca cười nói: "Thế nào, còn muốn tiếp tục lừa gạt chúng tôi nữa à?"

"Anh bị trúng cổ Mặt Quỷ." Tôi kiên trì nói: "Trên bụng anh có phải có mặt quỷ không?"

Trần Đông Minh còn muốn nói điều gì, nhưng Cao Vân Tuyền ngăn: "Đông Minh, cậu về trước đi."

Trần Đông Minh sửng sốt một chút: "anh Tuyền, anh thật sự tin cô ta sao?"

"Việc của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết." Cao Vân Tuyền nói.

Trần Đông Minh đành bất đắc dĩ nhìn tôi rồi dẫn những người khác đi.

Tôi hỏi Chung Dao Dao, hoá ra là Hùng Duệ lừa cô ấy nói rằng dì Hai bị bệnh nặng và yêu cầu cô ấy trở về, cô ấy vội vàng quay lại thì mới biết căn bản không phải chuyện như vậy, một nhà dì Hai ép cô ấy phải giúp đỡ Hừng Duệ trả nợ tiền đánh bạc, cô ấy không còn cách nào khác đành phải đến hộp đêm làm việc.

Tôi tức đến mức thật sự hối hận vì ngày ấy đã không để Lý Ca chặt tay Hùng Duệ.

Tôi đưa cho Chung Dao Dao một vạn tệ, bảo cô ấy trong đêm về Nam Kinh, dù có chuyện gì xảy ra cũng không nên quay lại, có tôi ở đây.

Chung Dao Dao vốn không muốn xin tiền tôi, nhưng học phí và sinh hoạt học kỳ sau không được trang trải, đành phải khóc lóc sướt mướt cầm tiền rời đi.

Tôi ngồi trên chiếc Ferrari FF của Cao Vân Tuyền trở về nhà, khoảng thời gian này có lẽ tôi đã được ngồi xe sang trọng nhiều hơn những người khác trong đời.

/122

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status