Edit: Frenalis
"Cô, cô ơi, dậy, dậy nhanh đi."
Có người lay vai, tôi từ trong mộng tỉnh lại, thấy xung quanh mình có một vòng người, phần lớn là nữ giáo viên trường cấp 2 số 19, còn có hai cảnh sát mặc đồng phục.
Tôi nhìn lên sàn nhà, đây là nhà tắm ở tầng bảy, có hai cảnh sát đang khiêng xác Hứa Na ra khỏi đó.
Không gian ma quái đã biến mất.
Tôi khai với cảnh sát là tôi đến thăm bạn học cũ Hứa Na, nhưng ai biết lại nhìn thấy xác cô ấy, liền bị doạ ngất đi. Cảnh sát có chút không tin, dù sao vừa rồi có một nữ giáo viên chết, bây giờ lại có một người khác chết ở cùng một nơi, ai cũng sẽ nghi ngờ.
Thế nhưng trên người Hứa Na không có vết thương bên ngoài nào, là chết bởi nhồi máu cơ tim, công an không có lý do gì để giam giữ tôi nên họ chỉ lập biên bản và cho tôi tự về nhà.
Thời điểm tôi rời khỏi ký túc xá, đụng phải một người phụ nữ đang đi tới, mặc bộ vest công sở trông rất oai phong. Tôi hít một hơi, người phụ nữ này không phải là nữ giáo viên đã đấm đá An Lệ trong giấc mơ sao?
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Người phụ nữ lớn tiếng hỏi.
Quản lý ký túc xá chạy tới nói: "Vũ hiệu trưởng, ngài đến rồi, lại có chuyện xảy ra."
Hiệu trưởng? Trong lòng tôi dâng lên một cỗ phẫn nộ, bà ta đã giết một nữ sinh vô tội, chẳng những không vào tù mà còn trở thành hiệu trưởng trường trung học cấp 2 số 19?
Luật trời ở đâu? Chẳng trách An Lệ lại oán hận như vậy.
Lúc này, mấy nữ giáo viên đứng xem thì thầm: "Hai người chết liên tiếp. Ký túc xá này không phải có thứ gì bẩn thỉu sao?"
"Tôi nghe nói nhà tắm trước tầng sáu..."
Vũ hiệu trưởng sắc mặt hơi biến, nghiêm mặt quát lớn: "Các người đang nói nhảm cái gì vậy? Đều là nhà giáo nhân dân mà lại đi tin những lời bịa đặt vô căn cứ. Nếu để cho tôi nghe được lời đồn đãi nào nữa, thì đều cuốn gói xéo hết đi!"
Tôi lười nhìn bà ta phô trương thanh thế ở đây nên quay người rời đi, nào biết được tôi không tìm bà ta gây phiền phức mà ngược lại bà ta lại tới tìm tôi gây phiền phức.
"Dừng lại!" Vũ hiệu trưởng lớn tiếng nói: "Cô gái phía trước, đang nói cô đó."
Tôi liếc mắt quay lại: "Vũ hiệu trưởng, có chuyện gì?"
"Cô là ai? Tại sao tôi chưa thấy cô?" Bà ta cau mày hỏi.
Quản lý ký túc xá vội vàng chạy tới thì thầm vào tai bà ta điều gì đó, mắt bà ta lóe lên, nhìn tôi với vẻ khinh thường, xem ra bà ta nghĩ tôi được bao nuôi.
"Đây là ký túc xá của giáo viên nữ, không phải chó mèo nào cũng có thể đi vào." Bà ta mắng quản lý ký túc xá, "Việc quản lý ở đây có sơ hở, từ nay về sau nếu có người ngoài trường muốn vào thì phải xin phép tôi và đăng ký nghiêm ngặt, biết chưa?"
Tôi mang theo một bụng tức giận rời đi, lên xe, cuối cùng giọng Chu Nguyên Hạo cũng vang lên: "Trở về rồi?"
Tôi tức giận hét vào mặt anh: "Anh đi chết ở chỗ nào rồi? Anh có biết tôi suýt chút là chết ở trong đó không hả?"
Chu Nguyên Hạo ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng để tôi mắng xong rồi bình tĩnh nói: "Mắng xong chưa?"
Tôi quay đầu đi, mắt có chút đỏ: "Tôi là ai mà dám trách anh? Anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào đâu anh phải bảo vệ tôi".
Anh khẽ thở dài, tiến lại gần ôm tôi, tôi cố giằng ra nhưng lại bị ôm chặt lấy.
"Tránh ra." Tôi mắng.
"Em phải học cách tự bảo vệ mình." Anh thì thầm vào tai tôi, "Nếu tôi ở bên em, không ai có thể làm tổn thương em, nhưng tôi không thể lúc nào cũng ở bên em được."
Tim tôi lỡ nhịp: "Anh muốn đi?"
Anh tà tà cười: "Sao hả? Em không nỡ?"
Tôi ước gì anh có thể đi nhanh nhanh chút.
"Mau mau đi đi. Muốn đi thì đi nhanh đi, đừng làm phiền tôi." Tôi ỷ vào một bụng tức giận, xua tay nói.
Thế nhưng lời này nói ra, làm sao nghe giống như có một chút ý tứ nũng nịu?
Anh tựa hồ đối với câu trả lời của tôi rất hài lòng, vòng ngón tay quanh đầu tôi nói: "Tôi biết em không muốn tôi đi, nhưng tôi có việc quan trọng phải làm."
Anh không đi sâu vào chi tiết, Chu Nguyên Hạo tuy là ma nhưng lại có rất nhiều bí mật, tôi đủ lý trí để không hỏi thêm.
Càng biết ít, càng an toàn.
Những ngày sau đó, Chu Nguyên Hạo suốt ngày quấy rầy tôi, không cho tôi mở cửa hàng, suốt ngày nằm trên giường càn quấy.
Hơn nữa, sau khi cùng anh triền miên, tôi càng ngày càng sung sức, sắc mặt hồng hào, làn da trắng nõn, ngũ quan ngày càng xinh đẹp, thậm chí có thể ăn thêm hai bát cơm. Đôi khi tôi hoài nghi không biết Chu Nguyên Hạo là ma hay là thuốc thập toàn đại bổ. Đôi khi tôi thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu anh có thực sự là ma hay không.
Chu Nguyên Hạo rất thích ăn những món tôi nấu, mỗi lần nấu tôi sẽ làm hai phần, một phần chuẩn bị riêng cho anh, đặt lên bàn xong phải thắp ba ngọn nến và ba nén nhang, anh mới có thể ngửi qua. Anh chỉ ngửi mùi thức ăn, đồ ăn bị ma ngửi qua thì không thể ăn, thứ nhất là nó không có mùi vị, thứ hai là rất dễ bị tiêu chảy.
Ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, tôi đang rửa bát trong bếp thì Chu Nguyên Hạo đột nhiên ôm tôi từ phía sau, tôi tưởng anh lại nghĩ đến chuyện đó nên vặn vẹo bất mãn nói: "Đi đi đi, buổi chiều không phải đã làm rồi sao? Bây giờ lại muốn? Có phiền không hả?"
Anh khẽ mỉm cười, tay không thành thật vuốt ve eo tôi: "Tiểu Lâm, em hư quá, tôi không nói muốn làm cái kia, là em hiểu sai rồi."
Tôi rất muốn đập cái bát sứ vào khuôn mặt thiếu đánh của anh, nhưng tôi lại không có cái can đảm ấy.
"Vậy anh muốn làm gì?"
"Em có muốn trút giận hay không?" Anh mỉm cười nham hiểm.
"Trút giận gì?" Tôi khó hiểu.
"Em quên người đàn bà họ Vũ đó rồi à?"
Vũ hiệu trưởng?
Tôi lập tức có hứng thú, anh vỗ nhẹ vào lưng tôi: "Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài xem kịch."
Chu Nguyên Hạo nói đã chuẩn bị sẵn quần áo cho tôi, tôi vào phòng ngủ nhìn qua liền xị mặt xuống.
Quần áo này có thể mặc được sao?
Đó là một cái váy màu đỏ tía, mỏng, bó sát, khoét sâu, hở lưng, hở đùi, cả đời tôi chưa bao giờ mặc một cái váy gợi cảm như vậy.
"Tốt nhất là tôi nên mặc quần áo của mình." Tôi lấy từ trong tủ ra một cái váy dài tay màu đen.
Chu Nguyên Hạo khoanh tay, thản nhiên nói: "Chúng ta đi hộp đêm, em ăn mặc thế này, người ta sẽ không cho vào."
Các hộp đêm còn có quy định như vậy sao? Sau khi nhìn cái váy trên giường và do dự hồi lâu, tôi quyết định mặc nó vào. Tôi nhìn vào gương, không thể tin đó là mình. Gần đây tôi ngày càng xinh đẹp nhưng không ngờ mình lại xinh đẹp đến thế, vóc dáng ngày càng hoàn hảo.
Thực ra chiếc váy này không hề hở hang, nó giống mấy cái váy ngôi sao điện ảnh mặc trên thảm đỏ, khi mặc lên người tôi, y phục bó sát trước lồi sau lõm, đem dáng người khoe ra hoàn toàn.
Tôi quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, thấy trong mắt của anh tràn đầy kinh diễm, chẳng biết tại sao tôi lại có chút âm thầm đắc ý. Phụ nữ mà, ai không ham hư vinh. Ai lại không muốn hạ gục đàn ông chỉ bằng một ánh mắt?
"Tôi hối hận." Chu Nguyên Hạo sờ cằm, "Em mặc như thế thật chọc người, tôi nên đem em giam lại."
Tôi cười toe toét: "Nếu còn không đi thì trời sáng mất."
Tôi cùng Chu Nguyên Hạo đi đến phía Đông, KTV Vương Miện là KTV lớn nhất và xa hoa nhất toàn thành Đông, nghe nói chỉ tiếp khách VIP. Tôi không nghĩ tới Chu Nguyên Hạo lại đích thân xuất hiện và đưa tôi đi vào.
Người phục vụ tươi cười rạng rỡ chào đón, khi nhận lấy chiếc thẻ vàng từ tay anh, căn bản không nhận ra người đứng trước mặt anh ta chính là một hồn ma.
Tôi theo Chu Nguyên Hạo đi lên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ đặc lên tầng 3, hành lang trải thảm đỏ tươi, cửa các phòng riêng đều có tấm biển màu vàng đánh số phòng.
Chu Nguyên Hạo dẫn tôi đến phòng riêng thứ tư, tôi ngồi trên ghế sô pha màu đỏ, có chút hồi hộp chờ đợi: "Không phải anh nói dẫn tôi đi xem kịch sao? Kịch đâu?"
"Đừng có gấp." Anh dựa sát vào tôi nói: "Trước khi họ đến, chúng ta có thể làm việc mình yêu thích trước."
"Cút!" Tôi đẩy anh ra.
Anh cười cười, sau đó mắt loé lên một cái: "Bọn họ đến rồi."
Tôi vội vàng đi đến cạnh cửa, qua khe cửa nhìn ra thì thấy Vũ hiệu trưởng cùng với mấy người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ bước vào phòng thứ ba.
"Đến đây." Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi quay lại, nhìn thấy trên tay anh đang cầm một cái iPad, trên đó là hình ảnh trong phòng riêng số 3.
"Anh lắp camera giám sát ở phòng riêng số 3 à?" Tôi hỏi: "Nghe nói biện pháp an ninh ở đây rất tốt. Anh lắp đặt nó như thế nào vậy?"
Anh cười thần bí: "Em nói nơi đây biện pháp an ninh tốt? Dự là em chưa thấy qua chân chính tốt là như thế nào. Đừng nói nhảm nữa, xem kịch đi".
"Cô, cô ơi, dậy, dậy nhanh đi."
Có người lay vai, tôi từ trong mộng tỉnh lại, thấy xung quanh mình có một vòng người, phần lớn là nữ giáo viên trường cấp 2 số 19, còn có hai cảnh sát mặc đồng phục.
Tôi nhìn lên sàn nhà, đây là nhà tắm ở tầng bảy, có hai cảnh sát đang khiêng xác Hứa Na ra khỏi đó.
Không gian ma quái đã biến mất.
Tôi khai với cảnh sát là tôi đến thăm bạn học cũ Hứa Na, nhưng ai biết lại nhìn thấy xác cô ấy, liền bị doạ ngất đi. Cảnh sát có chút không tin, dù sao vừa rồi có một nữ giáo viên chết, bây giờ lại có một người khác chết ở cùng một nơi, ai cũng sẽ nghi ngờ.
Thế nhưng trên người Hứa Na không có vết thương bên ngoài nào, là chết bởi nhồi máu cơ tim, công an không có lý do gì để giam giữ tôi nên họ chỉ lập biên bản và cho tôi tự về nhà.
Thời điểm tôi rời khỏi ký túc xá, đụng phải một người phụ nữ đang đi tới, mặc bộ vest công sở trông rất oai phong. Tôi hít một hơi, người phụ nữ này không phải là nữ giáo viên đã đấm đá An Lệ trong giấc mơ sao?
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Người phụ nữ lớn tiếng hỏi.
Quản lý ký túc xá chạy tới nói: "Vũ hiệu trưởng, ngài đến rồi, lại có chuyện xảy ra."
Hiệu trưởng? Trong lòng tôi dâng lên một cỗ phẫn nộ, bà ta đã giết một nữ sinh vô tội, chẳng những không vào tù mà còn trở thành hiệu trưởng trường trung học cấp 2 số 19?
Luật trời ở đâu? Chẳng trách An Lệ lại oán hận như vậy.
Lúc này, mấy nữ giáo viên đứng xem thì thầm: "Hai người chết liên tiếp. Ký túc xá này không phải có thứ gì bẩn thỉu sao?"
"Tôi nghe nói nhà tắm trước tầng sáu..."
Vũ hiệu trưởng sắc mặt hơi biến, nghiêm mặt quát lớn: "Các người đang nói nhảm cái gì vậy? Đều là nhà giáo nhân dân mà lại đi tin những lời bịa đặt vô căn cứ. Nếu để cho tôi nghe được lời đồn đãi nào nữa, thì đều cuốn gói xéo hết đi!"
Tôi lười nhìn bà ta phô trương thanh thế ở đây nên quay người rời đi, nào biết được tôi không tìm bà ta gây phiền phức mà ngược lại bà ta lại tới tìm tôi gây phiền phức.
"Dừng lại!" Vũ hiệu trưởng lớn tiếng nói: "Cô gái phía trước, đang nói cô đó."
Tôi liếc mắt quay lại: "Vũ hiệu trưởng, có chuyện gì?"
"Cô là ai? Tại sao tôi chưa thấy cô?" Bà ta cau mày hỏi.
Quản lý ký túc xá vội vàng chạy tới thì thầm vào tai bà ta điều gì đó, mắt bà ta lóe lên, nhìn tôi với vẻ khinh thường, xem ra bà ta nghĩ tôi được bao nuôi.
"Đây là ký túc xá của giáo viên nữ, không phải chó mèo nào cũng có thể đi vào." Bà ta mắng quản lý ký túc xá, "Việc quản lý ở đây có sơ hở, từ nay về sau nếu có người ngoài trường muốn vào thì phải xin phép tôi và đăng ký nghiêm ngặt, biết chưa?"
Tôi mang theo một bụng tức giận rời đi, lên xe, cuối cùng giọng Chu Nguyên Hạo cũng vang lên: "Trở về rồi?"
Tôi tức giận hét vào mặt anh: "Anh đi chết ở chỗ nào rồi? Anh có biết tôi suýt chút là chết ở trong đó không hả?"
Chu Nguyên Hạo ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng để tôi mắng xong rồi bình tĩnh nói: "Mắng xong chưa?"
Tôi quay đầu đi, mắt có chút đỏ: "Tôi là ai mà dám trách anh? Anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào đâu anh phải bảo vệ tôi".
Anh khẽ thở dài, tiến lại gần ôm tôi, tôi cố giằng ra nhưng lại bị ôm chặt lấy.
"Tránh ra." Tôi mắng.
"Em phải học cách tự bảo vệ mình." Anh thì thầm vào tai tôi, "Nếu tôi ở bên em, không ai có thể làm tổn thương em, nhưng tôi không thể lúc nào cũng ở bên em được."
Tim tôi lỡ nhịp: "Anh muốn đi?"
Anh tà tà cười: "Sao hả? Em không nỡ?"
Tôi ước gì anh có thể đi nhanh nhanh chút.
"Mau mau đi đi. Muốn đi thì đi nhanh đi, đừng làm phiền tôi." Tôi ỷ vào một bụng tức giận, xua tay nói.
Thế nhưng lời này nói ra, làm sao nghe giống như có một chút ý tứ nũng nịu?
Anh tựa hồ đối với câu trả lời của tôi rất hài lòng, vòng ngón tay quanh đầu tôi nói: "Tôi biết em không muốn tôi đi, nhưng tôi có việc quan trọng phải làm."
Anh không đi sâu vào chi tiết, Chu Nguyên Hạo tuy là ma nhưng lại có rất nhiều bí mật, tôi đủ lý trí để không hỏi thêm.
Càng biết ít, càng an toàn.
Những ngày sau đó, Chu Nguyên Hạo suốt ngày quấy rầy tôi, không cho tôi mở cửa hàng, suốt ngày nằm trên giường càn quấy.
Hơn nữa, sau khi cùng anh triền miên, tôi càng ngày càng sung sức, sắc mặt hồng hào, làn da trắng nõn, ngũ quan ngày càng xinh đẹp, thậm chí có thể ăn thêm hai bát cơm. Đôi khi tôi hoài nghi không biết Chu Nguyên Hạo là ma hay là thuốc thập toàn đại bổ. Đôi khi tôi thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu anh có thực sự là ma hay không.
Chu Nguyên Hạo rất thích ăn những món tôi nấu, mỗi lần nấu tôi sẽ làm hai phần, một phần chuẩn bị riêng cho anh, đặt lên bàn xong phải thắp ba ngọn nến và ba nén nhang, anh mới có thể ngửi qua. Anh chỉ ngửi mùi thức ăn, đồ ăn bị ma ngửi qua thì không thể ăn, thứ nhất là nó không có mùi vị, thứ hai là rất dễ bị tiêu chảy.
Ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, tôi đang rửa bát trong bếp thì Chu Nguyên Hạo đột nhiên ôm tôi từ phía sau, tôi tưởng anh lại nghĩ đến chuyện đó nên vặn vẹo bất mãn nói: "Đi đi đi, buổi chiều không phải đã làm rồi sao? Bây giờ lại muốn? Có phiền không hả?"
Anh khẽ mỉm cười, tay không thành thật vuốt ve eo tôi: "Tiểu Lâm, em hư quá, tôi không nói muốn làm cái kia, là em hiểu sai rồi."
Tôi rất muốn đập cái bát sứ vào khuôn mặt thiếu đánh của anh, nhưng tôi lại không có cái can đảm ấy.
"Vậy anh muốn làm gì?"
"Em có muốn trút giận hay không?" Anh mỉm cười nham hiểm.
"Trút giận gì?" Tôi khó hiểu.
"Em quên người đàn bà họ Vũ đó rồi à?"
Vũ hiệu trưởng?
Tôi lập tức có hứng thú, anh vỗ nhẹ vào lưng tôi: "Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài xem kịch."
Chu Nguyên Hạo nói đã chuẩn bị sẵn quần áo cho tôi, tôi vào phòng ngủ nhìn qua liền xị mặt xuống.
Quần áo này có thể mặc được sao?
Đó là một cái váy màu đỏ tía, mỏng, bó sát, khoét sâu, hở lưng, hở đùi, cả đời tôi chưa bao giờ mặc một cái váy gợi cảm như vậy.
"Tốt nhất là tôi nên mặc quần áo của mình." Tôi lấy từ trong tủ ra một cái váy dài tay màu đen.
Chu Nguyên Hạo khoanh tay, thản nhiên nói: "Chúng ta đi hộp đêm, em ăn mặc thế này, người ta sẽ không cho vào."
Các hộp đêm còn có quy định như vậy sao? Sau khi nhìn cái váy trên giường và do dự hồi lâu, tôi quyết định mặc nó vào. Tôi nhìn vào gương, không thể tin đó là mình. Gần đây tôi ngày càng xinh đẹp nhưng không ngờ mình lại xinh đẹp đến thế, vóc dáng ngày càng hoàn hảo.
Thực ra chiếc váy này không hề hở hang, nó giống mấy cái váy ngôi sao điện ảnh mặc trên thảm đỏ, khi mặc lên người tôi, y phục bó sát trước lồi sau lõm, đem dáng người khoe ra hoàn toàn.
Tôi quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, thấy trong mắt của anh tràn đầy kinh diễm, chẳng biết tại sao tôi lại có chút âm thầm đắc ý. Phụ nữ mà, ai không ham hư vinh. Ai lại không muốn hạ gục đàn ông chỉ bằng một ánh mắt?
"Tôi hối hận." Chu Nguyên Hạo sờ cằm, "Em mặc như thế thật chọc người, tôi nên đem em giam lại."
Tôi cười toe toét: "Nếu còn không đi thì trời sáng mất."
Tôi cùng Chu Nguyên Hạo đi đến phía Đông, KTV Vương Miện là KTV lớn nhất và xa hoa nhất toàn thành Đông, nghe nói chỉ tiếp khách VIP. Tôi không nghĩ tới Chu Nguyên Hạo lại đích thân xuất hiện và đưa tôi đi vào.
Người phục vụ tươi cười rạng rỡ chào đón, khi nhận lấy chiếc thẻ vàng từ tay anh, căn bản không nhận ra người đứng trước mặt anh ta chính là một hồn ma.
Tôi theo Chu Nguyên Hạo đi lên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ đặc lên tầng 3, hành lang trải thảm đỏ tươi, cửa các phòng riêng đều có tấm biển màu vàng đánh số phòng.
Chu Nguyên Hạo dẫn tôi đến phòng riêng thứ tư, tôi ngồi trên ghế sô pha màu đỏ, có chút hồi hộp chờ đợi: "Không phải anh nói dẫn tôi đi xem kịch sao? Kịch đâu?"
"Đừng có gấp." Anh dựa sát vào tôi nói: "Trước khi họ đến, chúng ta có thể làm việc mình yêu thích trước."
"Cút!" Tôi đẩy anh ra.
Anh cười cười, sau đó mắt loé lên một cái: "Bọn họ đến rồi."
Tôi vội vàng đi đến cạnh cửa, qua khe cửa nhìn ra thì thấy Vũ hiệu trưởng cùng với mấy người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ bước vào phòng thứ ba.
"Đến đây." Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi quay lại, nhìn thấy trên tay anh đang cầm một cái iPad, trên đó là hình ảnh trong phòng riêng số 3.
"Anh lắp camera giám sát ở phòng riêng số 3 à?" Tôi hỏi: "Nghe nói biện pháp an ninh ở đây rất tốt. Anh lắp đặt nó như thế nào vậy?"
Anh cười thần bí: "Em nói nơi đây biện pháp an ninh tốt? Dự là em chưa thấy qua chân chính tốt là như thế nào. Đừng nói nhảm nữa, xem kịch đi".
/122
|