Edit: Frenalis
Nhưng trong lòng tôi đang rất thấp thỏm, nếu để cho Cao Vân Tuyền biết tôi cái gì cũng không biết, đoán chừng anh ta có thể xé xác tôi ra.
Tôi lại ngửi được trên người anh ta mùi hôi thối, mùi vị kia như có như không, nếu là trước kia tôi nhất định ngửi không được gì, bây giờ lại ngửi được rõ ràng như vậy.
Sẽ không phải giống như Chu Nguyên Hạo chứ?
Nhắc đến mùi hôi thối này, tôi nhớ lại một sự việc mà tôi đã gặp phải khi còn nhỏ.
Lúc đó tôi mới mười tuổi, bà ngoại đưa tôi về Vân Nam thăm họ hàng xa. Họ hàng đó sống ở vùng núi. Chúng tôi đi bộ một đoạn đường dài lên núi. Một đôi vợ chồng trẻ đang đợi ở cửa nhà sàn, vừa nhìn thấy bà ngoại tôi, họ liền khóc: "Bà cô, cuối cùng bà cũng đến rồi."
Bà ngoại gật đầu: "Thằng bé không sao chứ?"
"Không tốt, sợ rằng không qua khỏi đêm nay." Người đàn ông nói.
Bà ngoại nói: "Dẫn ta đi nhìn xem."
Hai vợ chồng dẫn chúng tôi vào nhà, bà ngoại bảo tôi gọi họ là tam ca tam tẩu. Tam ca mở rèm phòng sau, tôi liền ngửi thấy mùi ôi nồng nặc, giống như mùi thịt tươi thối.
Tam tẩu vừa khóc vừa mở chăn ra, trên giường có một đứa bé chừng mười tuổi đang nằm, gầy lắm, gầy đến nỗi chỉ có một nhúm xương, cái bụng duy nhất cũng to bằng ba quả bóng rổ.
Mùi ôi thiu phát ra từ cậu ấy.
Bà ngoại lại gần nhìn nhìn rồi nói: "Thằng bé đắc tội ai vậy?"
Tam tẩu khóc nói: "Một tuần trước Tiểu Đan cùng con đi chợ, lỗi tại con không trông coi nó, con đang đi mua thịt, quay lại thì không thấy thằng bé đâu, con tìm rất lâu, may mà tìm được nó đang ở góc đường ăn kẹo hồ lô, con hỏi kẹo hồ lô ở đâu, thì nó nói là trộm của một bà già bán trứng gà. Con không tìm thấy bà già đó nên cũng không để ý lắm, ai biết sau khi trở về sức ăn của nó trở nên đặc biệt lớn, mỗi ngày nó ăn rất nhiều, càng ăn nhiều thì càng gầy đi. Chỉ có điều bụng càng ngày càng to, ngay cả bác sĩ trong huyện cũng không tìm ra được bệnh gì, mắt thấy không thể sống được. Bà cô, nếu Tiểu Đan không còn, con cũng không thiết sống nữa."
Bà ngoại mặt lạnh nói: "Là do các ngươi không giáo dục tốt mà để nó trộm đồ. Nó gặp rắc rối lớn rồi, bà già đó là ma cỏ!"
Nghe đến chữ "ma cỏ", tam tẩu sợ đến mức suýt ngất đi, bà ngoại nhờ người đem tới một quả trứng vịt luộc, cắm một cây kim bạc vào trong rồi kêu đứa nhỏ Tiểu Đan ngậm trong miệng, sau một tiếng lấy ra, lột vỏ trứng ra xem xét thì thấy lòng trắng và lòng đỏ đều đã chuyển sang màu đen.
Tam ca tam tẩu phập phồng quỳ xuống lạy bà tôi: "Bà cô, chúng con chỉ có một đứa con, xin bà hãy cứu mạng nó."
Bà ngoại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Muốn cứu nó cũng được, nhưng là các ngươi nhất định phải hạ độc thề, sau này giáo dục đứa bé cho tốt, tuyệt đối không thể lại để cho nó làm điều phi pháp, đến lúc đó thần tiên đều cứu không được các ngươi."
Hai người lập tức chỉ thiên thề, nếu không giáo dục con cái tốt sẽ bị thủng ruột và thối rữa cho đến chết.
Bà ngoại hài lòng liền bảo họ tìm một con gà trống lớn, một con đặc biệt khỏe mạnh và dương khí đầy đủ. Chỉ chốc lát sau, tam ca bắt được một con, con gà trống khỏe đến mức phải hai người tráng kiện mới bắt được. mồng gà đỏ như máu.
Đầu tiên bà ngoại cho Tiểu Đan ăn một bát lớn thuốc đen, sau đó ấn con gà trống lớn vào bụng của Tiểu Đan, gà trống lớn liều mạng giãy dụa, càng không ngừng gáy to suốt đêm, mỗi lần gáy một tiếng, bụng Tiểu Đan liền nhỏ đi một chút, gáy đến hừng đông thì bụng đã khôi phục như bình thường, mà bụng gà trống lại to đến dọa người.
Bà ngoại nói: "Lấy nó ra đốt đi."
Tam ca xách con gà trống chết ra ngoài tìm thùng, đổ xăng vào, lửa bốc cháy ầm ĩ, nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ trong thùng, tiếng sau lại thảm hơn tiếng trước, đặc biệt khiếp người.
"Lấy tro ra chôn đi, nhớ chôn thật xa nhé." Bà ngoại nói: "Loại cổ tử đen này dù có chết cũng sẽ mang lại xui xẻo. Ngươi buộc lụa đỏ lên cây hoè lớn ngoài cửa. Ba năm sau mới lấy xuống."
Tam ca tam tẩu cảm ơn bà ngoại rất nhiều, còn tặng bà một cái hộp làm quà cảm ơn, còn trong hộp có gì thì chỉ có bà ngoại mới biết.
Sau này tôi mới biết, hóa ra ma cỏ chính là xưng hô đối với Miêu nữ đã hạ cổ.
Mùi ôi thiu trên người Cao Vân Tuyền rất giống mùi tôi ngửi thấy trên chiếc giường đơn nhỏ lúc đó, nên tôi mới nghĩ anh ta trúng cổ độc.
Trong mấy cuốn sách bà ngoại để lại, có một cuốn viết về cổ độc, hy vọng trong sách có phương pháp giải độc cho cổ mặt quỷ.
Chiếc Ferrari FF dừng trước cửa hàng tôi, Cao Vân Tuyền hơi nheo mắt: "Cô mở tiệm vòng hoa à?"
Tôi gật đầu, mở cửa cho anh ta vào, rót cho anh ta một tách trà, để anh ta ngồi trong tiệm, còn tôi thì đi chuẩn bị giải cổ.
Tôi vào phòng sau tìm cuốn sách của bà ngoại, quả thực trong đó có ghi chép về cổ mặt quỷ, tôi đọc kỹ rất lâu, càng đọc càng đầu càng to ra. Phương pháp hóa giải không khó, nhưng cũng quá khảo nghiệm tố chất tâm lý.
Không có cách nào, tượng Đại Thần kia còn đang đợi ở ngoài.
Tôi bước ra nói với Cao Vân Tuyền: "Nằm xuống trước đi, tôi xem cổ độc trên bụng anh."
Cao Vân Tuyền nằm trên giường, kéo cái áo màu đỏ tía lên, trên cơ bụng săn chắc hiện lên một khuôn mặt người.
Trên bụng của người đàn ông này thực ra có một số vết thương khủng khiếp, giống như bị ai đó dùng dao khắc một khuôn mặt vào bụng anh ta, vết thương rất sâu nhưng không có máu.
Trong sách nói cổ Mặt Quỷ rất đau đớn, nhưng anh ta lại bình tĩnh như vậy, thật sự là lợi hại.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng ấn vào mặt con quỷ, cái mặt quỷ kia thế mà nhúc nhích lên, nó hừ nhẹ một tiếng, lộ ra thần sắc thống khổ
Bỗng nhiên, con mắt mặt quỷ mở ra. Hai vết thương tạo thành con mắt mở ra biến thành hai cái lỗ, nhìn như con mắt đã mở, có thể nhìn thấy nội tạng bên trong.
Tôi cảm thấy như mình sắp nôn.
Trán Cao Vân Tuyền lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Tôi nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, những vết thương này còn chưa có bắt đầu hư thối, nói rõ thời gian trúng cổ không dài, nếu như lâu thì rất phiền phức.
"Thế nào?" Anh ta hỏi, "Có thể giải không?"
Tôi suy nghĩ một chút nói: "Cổ Mặt Quỷ này có chút phiền phức, tôi có thể thử xem, chẳng qua tôi muốn nói trước. Chúng ta giải cổ cũng có quy tắc của giải cổ, lấy tiền mới có thể làm việc."
Có thể." Anh ta nói, "Cô ra giá đi."
Tôi khó nén kích động trong lòng: "Mười vạn."
"Được." Anh ta trả lời dễ dàng, tôi thầm hối hận, nếu biết trước thì tôi nên ra giá nhiều hơn. Mười vạn tệ trong suy nghĩ của nhà giàu có lẽ cũng tương đương với mười tệ.
Tôi ra ngoài mua một con gà trống lớn, lấy một chén máu nhỏ, trong sách có nói: máu phải lấy từ đùi gà trống, gà trống không được chết, về sau sẽ còn hữu dụng.
Tôi bảo anh ta nằm ngửa, cởi áo ra rồi cắm một thanh tre vào miệng cổ Mặt Quỷ.
Anh ta rên rỉ, mồ hôi đầm đìa, thể hiện sự đau đớn đến mức nào.
"Kiên nhẫn một chút." Tôi nói xong liền dùng sức cạy miệng cổ Mặt Quỷ ra, hai tay anh ta gắt gao nắm lấy ga giường, trên cánh tay nổi lên gân xanh.
Cao Vân Tuyền này thật sự là một người đàn ông bản lĩnh, đau như thế mà không rên một tiếng.
Tôi đổ chén máu gà nhỏ vào miệng cổ, thân thể anh ta run rẩy kịch liệt, vết thương phát ra tiếng xèo xèo, một làn khói đen bay ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái miệng, chờ nửa phút, bên trong có một đồ vật đen sì bò ra.
Cổ trùng đã ra ngoài!
Tôi vội vàng đem con gà trống kia bắt tới, gà trống lớn phảng phất nhìn thấy thứ ngon nhất trên đời, đầu nó khẽ cử động, một phát ngậm lấy đầu con cổ trùng. Phần còn lại của cổ trùng còn đang ở bên trong thân thể Cao Vân Tuyền liều mạng giãy dụa.
Con gà trống lớn nhất định không chịu buông tha món ngon trong miệng, gắt gao ngậm không buông.
Ngươi nhất định đừng thua kém nha, tôi ở trong lòng lặng lẽ nghĩ, ngươi là mười vạn của ta đó.
Giằng co kéo dài hai phút, mắt thấy
con gà trống lớn sắp không được.
Những con gà trống bán bên ngoài bây giờ hiếm khi được thả rông, chúng được nhốt trong chuồng gà đã lâu, giống như một người đàn ông trưởng thành bị nhốt trong nhà lâu ngày như một kẻ yếu ớt, không đủ dương khí và khí lực, sức mạnh kém xa so với một gã nông dân làm lụng suốt ngày.
Nếu để cho cổ trùng chui trở lại vào cơ thể Cao Vân Tuyền thì lần sau sẽ khó dụ nó ra ngoài.
Tôi nhìn đồng hồ, vừa qua mười một giờ, đúng giữa trưa. Là lúc máu của tôi có năng lượng dương mạnh nhất.
Mặc kệ!
Tôi lấy con dao gọt hoa quả lên và rạch một vết nhỏ trên ngón tay, thật mẹ nó đau!
Tôi vắt một giọt máu nhỏ vào con cổ trùng, cổ trùng kêu một tiếng rồi ỉu xìu, gà trống lôi ra, một ngụm liền nuốt xuống.
Nhưng trong lòng tôi đang rất thấp thỏm, nếu để cho Cao Vân Tuyền biết tôi cái gì cũng không biết, đoán chừng anh ta có thể xé xác tôi ra.
Tôi lại ngửi được trên người anh ta mùi hôi thối, mùi vị kia như có như không, nếu là trước kia tôi nhất định ngửi không được gì, bây giờ lại ngửi được rõ ràng như vậy.
Sẽ không phải giống như Chu Nguyên Hạo chứ?
Nhắc đến mùi hôi thối này, tôi nhớ lại một sự việc mà tôi đã gặp phải khi còn nhỏ.
Lúc đó tôi mới mười tuổi, bà ngoại đưa tôi về Vân Nam thăm họ hàng xa. Họ hàng đó sống ở vùng núi. Chúng tôi đi bộ một đoạn đường dài lên núi. Một đôi vợ chồng trẻ đang đợi ở cửa nhà sàn, vừa nhìn thấy bà ngoại tôi, họ liền khóc: "Bà cô, cuối cùng bà cũng đến rồi."
Bà ngoại gật đầu: "Thằng bé không sao chứ?"
"Không tốt, sợ rằng không qua khỏi đêm nay." Người đàn ông nói.
Bà ngoại nói: "Dẫn ta đi nhìn xem."
Hai vợ chồng dẫn chúng tôi vào nhà, bà ngoại bảo tôi gọi họ là tam ca tam tẩu. Tam ca mở rèm phòng sau, tôi liền ngửi thấy mùi ôi nồng nặc, giống như mùi thịt tươi thối.
Tam tẩu vừa khóc vừa mở chăn ra, trên giường có một đứa bé chừng mười tuổi đang nằm, gầy lắm, gầy đến nỗi chỉ có một nhúm xương, cái bụng duy nhất cũng to bằng ba quả bóng rổ.
Mùi ôi thiu phát ra từ cậu ấy.
Bà ngoại lại gần nhìn nhìn rồi nói: "Thằng bé đắc tội ai vậy?"
Tam tẩu khóc nói: "Một tuần trước Tiểu Đan cùng con đi chợ, lỗi tại con không trông coi nó, con đang đi mua thịt, quay lại thì không thấy thằng bé đâu, con tìm rất lâu, may mà tìm được nó đang ở góc đường ăn kẹo hồ lô, con hỏi kẹo hồ lô ở đâu, thì nó nói là trộm của một bà già bán trứng gà. Con không tìm thấy bà già đó nên cũng không để ý lắm, ai biết sau khi trở về sức ăn của nó trở nên đặc biệt lớn, mỗi ngày nó ăn rất nhiều, càng ăn nhiều thì càng gầy đi. Chỉ có điều bụng càng ngày càng to, ngay cả bác sĩ trong huyện cũng không tìm ra được bệnh gì, mắt thấy không thể sống được. Bà cô, nếu Tiểu Đan không còn, con cũng không thiết sống nữa."
Bà ngoại mặt lạnh nói: "Là do các ngươi không giáo dục tốt mà để nó trộm đồ. Nó gặp rắc rối lớn rồi, bà già đó là ma cỏ!"
Nghe đến chữ "ma cỏ", tam tẩu sợ đến mức suýt ngất đi, bà ngoại nhờ người đem tới một quả trứng vịt luộc, cắm một cây kim bạc vào trong rồi kêu đứa nhỏ Tiểu Đan ngậm trong miệng, sau một tiếng lấy ra, lột vỏ trứng ra xem xét thì thấy lòng trắng và lòng đỏ đều đã chuyển sang màu đen.
Tam ca tam tẩu phập phồng quỳ xuống lạy bà tôi: "Bà cô, chúng con chỉ có một đứa con, xin bà hãy cứu mạng nó."
Bà ngoại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Muốn cứu nó cũng được, nhưng là các ngươi nhất định phải hạ độc thề, sau này giáo dục đứa bé cho tốt, tuyệt đối không thể lại để cho nó làm điều phi pháp, đến lúc đó thần tiên đều cứu không được các ngươi."
Hai người lập tức chỉ thiên thề, nếu không giáo dục con cái tốt sẽ bị thủng ruột và thối rữa cho đến chết.
Bà ngoại hài lòng liền bảo họ tìm một con gà trống lớn, một con đặc biệt khỏe mạnh và dương khí đầy đủ. Chỉ chốc lát sau, tam ca bắt được một con, con gà trống khỏe đến mức phải hai người tráng kiện mới bắt được. mồng gà đỏ như máu.
Đầu tiên bà ngoại cho Tiểu Đan ăn một bát lớn thuốc đen, sau đó ấn con gà trống lớn vào bụng của Tiểu Đan, gà trống lớn liều mạng giãy dụa, càng không ngừng gáy to suốt đêm, mỗi lần gáy một tiếng, bụng Tiểu Đan liền nhỏ đi một chút, gáy đến hừng đông thì bụng đã khôi phục như bình thường, mà bụng gà trống lại to đến dọa người.
Bà ngoại nói: "Lấy nó ra đốt đi."
Tam ca xách con gà trống chết ra ngoài tìm thùng, đổ xăng vào, lửa bốc cháy ầm ĩ, nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ trong thùng, tiếng sau lại thảm hơn tiếng trước, đặc biệt khiếp người.
"Lấy tro ra chôn đi, nhớ chôn thật xa nhé." Bà ngoại nói: "Loại cổ tử đen này dù có chết cũng sẽ mang lại xui xẻo. Ngươi buộc lụa đỏ lên cây hoè lớn ngoài cửa. Ba năm sau mới lấy xuống."
Tam ca tam tẩu cảm ơn bà ngoại rất nhiều, còn tặng bà một cái hộp làm quà cảm ơn, còn trong hộp có gì thì chỉ có bà ngoại mới biết.
Sau này tôi mới biết, hóa ra ma cỏ chính là xưng hô đối với Miêu nữ đã hạ cổ.
Mùi ôi thiu trên người Cao Vân Tuyền rất giống mùi tôi ngửi thấy trên chiếc giường đơn nhỏ lúc đó, nên tôi mới nghĩ anh ta trúng cổ độc.
Trong mấy cuốn sách bà ngoại để lại, có một cuốn viết về cổ độc, hy vọng trong sách có phương pháp giải độc cho cổ mặt quỷ.
Chiếc Ferrari FF dừng trước cửa hàng tôi, Cao Vân Tuyền hơi nheo mắt: "Cô mở tiệm vòng hoa à?"
Tôi gật đầu, mở cửa cho anh ta vào, rót cho anh ta một tách trà, để anh ta ngồi trong tiệm, còn tôi thì đi chuẩn bị giải cổ.
Tôi vào phòng sau tìm cuốn sách của bà ngoại, quả thực trong đó có ghi chép về cổ mặt quỷ, tôi đọc kỹ rất lâu, càng đọc càng đầu càng to ra. Phương pháp hóa giải không khó, nhưng cũng quá khảo nghiệm tố chất tâm lý.
Không có cách nào, tượng Đại Thần kia còn đang đợi ở ngoài.
Tôi bước ra nói với Cao Vân Tuyền: "Nằm xuống trước đi, tôi xem cổ độc trên bụng anh."
Cao Vân Tuyền nằm trên giường, kéo cái áo màu đỏ tía lên, trên cơ bụng săn chắc hiện lên một khuôn mặt người.
Trên bụng của người đàn ông này thực ra có một số vết thương khủng khiếp, giống như bị ai đó dùng dao khắc một khuôn mặt vào bụng anh ta, vết thương rất sâu nhưng không có máu.
Trong sách nói cổ Mặt Quỷ rất đau đớn, nhưng anh ta lại bình tĩnh như vậy, thật sự là lợi hại.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng ấn vào mặt con quỷ, cái mặt quỷ kia thế mà nhúc nhích lên, nó hừ nhẹ một tiếng, lộ ra thần sắc thống khổ
Bỗng nhiên, con mắt mặt quỷ mở ra. Hai vết thương tạo thành con mắt mở ra biến thành hai cái lỗ, nhìn như con mắt đã mở, có thể nhìn thấy nội tạng bên trong.
Tôi cảm thấy như mình sắp nôn.
Trán Cao Vân Tuyền lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Tôi nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, những vết thương này còn chưa có bắt đầu hư thối, nói rõ thời gian trúng cổ không dài, nếu như lâu thì rất phiền phức.
"Thế nào?" Anh ta hỏi, "Có thể giải không?"
Tôi suy nghĩ một chút nói: "Cổ Mặt Quỷ này có chút phiền phức, tôi có thể thử xem, chẳng qua tôi muốn nói trước. Chúng ta giải cổ cũng có quy tắc của giải cổ, lấy tiền mới có thể làm việc."
Có thể." Anh ta nói, "Cô ra giá đi."
Tôi khó nén kích động trong lòng: "Mười vạn."
"Được." Anh ta trả lời dễ dàng, tôi thầm hối hận, nếu biết trước thì tôi nên ra giá nhiều hơn. Mười vạn tệ trong suy nghĩ của nhà giàu có lẽ cũng tương đương với mười tệ.
Tôi ra ngoài mua một con gà trống lớn, lấy một chén máu nhỏ, trong sách có nói: máu phải lấy từ đùi gà trống, gà trống không được chết, về sau sẽ còn hữu dụng.
Tôi bảo anh ta nằm ngửa, cởi áo ra rồi cắm một thanh tre vào miệng cổ Mặt Quỷ.
Anh ta rên rỉ, mồ hôi đầm đìa, thể hiện sự đau đớn đến mức nào.
"Kiên nhẫn một chút." Tôi nói xong liền dùng sức cạy miệng cổ Mặt Quỷ ra, hai tay anh ta gắt gao nắm lấy ga giường, trên cánh tay nổi lên gân xanh.
Cao Vân Tuyền này thật sự là một người đàn ông bản lĩnh, đau như thế mà không rên một tiếng.
Tôi đổ chén máu gà nhỏ vào miệng cổ, thân thể anh ta run rẩy kịch liệt, vết thương phát ra tiếng xèo xèo, một làn khói đen bay ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái miệng, chờ nửa phút, bên trong có một đồ vật đen sì bò ra.
Cổ trùng đã ra ngoài!
Tôi vội vàng đem con gà trống kia bắt tới, gà trống lớn phảng phất nhìn thấy thứ ngon nhất trên đời, đầu nó khẽ cử động, một phát ngậm lấy đầu con cổ trùng. Phần còn lại của cổ trùng còn đang ở bên trong thân thể Cao Vân Tuyền liều mạng giãy dụa.
Con gà trống lớn nhất định không chịu buông tha món ngon trong miệng, gắt gao ngậm không buông.
Ngươi nhất định đừng thua kém nha, tôi ở trong lòng lặng lẽ nghĩ, ngươi là mười vạn của ta đó.
Giằng co kéo dài hai phút, mắt thấy
con gà trống lớn sắp không được.
Những con gà trống bán bên ngoài bây giờ hiếm khi được thả rông, chúng được nhốt trong chuồng gà đã lâu, giống như một người đàn ông trưởng thành bị nhốt trong nhà lâu ngày như một kẻ yếu ớt, không đủ dương khí và khí lực, sức mạnh kém xa so với một gã nông dân làm lụng suốt ngày.
Nếu để cho cổ trùng chui trở lại vào cơ thể Cao Vân Tuyền thì lần sau sẽ khó dụ nó ra ngoài.
Tôi nhìn đồng hồ, vừa qua mười một giờ, đúng giữa trưa. Là lúc máu của tôi có năng lượng dương mạnh nhất.
Mặc kệ!
Tôi lấy con dao gọt hoa quả lên và rạch một vết nhỏ trên ngón tay, thật mẹ nó đau!
Tôi vắt một giọt máu nhỏ vào con cổ trùng, cổ trùng kêu một tiếng rồi ỉu xìu, gà trống lôi ra, một ngụm liền nuốt xuống.
/122
|