*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên hôn lên môi của Tố Tố. Người trong nhà đã không có việc gì nữa rồi. Cục gạch lớn ở trong lòng anh cũng liền được rơi xuống, Sở Lăng Xuyên trầm giọng nói: "Nói lời cám ơn, quả thật là cực kỳ khách khí rồi! Bảo bối, em có thể đổi thành một cách nói khác để tỏ ý cảm ơn anh là được mà!"
Tố Tố cười, trong mắt ánh lên sự giảo hoạt. Cô ghé môi tiến đến trên cằm Sở Lăng Xuyên, hôn một cái: "Em yêu anh, Sở Lăng Xuyên." Lại hôn một cái nữa, vừa nhẹ nhàng lại vừa hoạt bát, nói "Thật yêu, thật yêu anh!"
"Bảo bối, lời nói này anh rất thích nghe." @MeBau*@ Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn lên môi của Tố Tố. Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn môi của Sở Lăng Xuyên, cũng há cái miệng nhỏ ra, để cho cái lưỡi của Sở Lăng Xuyên thuận lợi tiến vào, cùng dây dưa chơi đùa với cái lưỡi của cô.
Triền triền miên miên hôn hít lẫn nhau. Trong lúc đang dây dưa đó, áo ngủ đều được cởi bỏ đi. Vòm ngực rắn chắc của anh áp chặt vào nơi nhẵn nhụi mềm mại của cô. Hai tay hữu lực của Sở Lăng Xuyên kéo cái eo thon của Tố Tố, thật sâu giữ lấy....
Sau một hồi hoan ái, hai người ngủ thật say. Sở Lăng Xuyên ngủ một mạch đến năm giờ liền tỉnh lại, mà Tố Tố thì vẫn còn ngủ say sưa. Sở Lăng Xuyên không nhịn được, liền ghé môi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố. Anh không muốn đánh thức cô dậy, quấy rầy giấc ngủ cô, chỉ là nói thật nhỏ: "Bảo bối, anh phải đi rồi." Nói xong, Sở Lăng Xuyên lại hôn hít vài cái lên trên làn môi của Tố Tố, rồi mới lưu luyến đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt.
Tố Tố ngủ mơ mơ màng màng. ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Trong cơn buồn ngủ mênh mông, cô muốn được ôm Sở Lăng Xuyên, thế nhưng cô lại chỉ quờ quạng vào khoảng không. Tố Tố không muốn tỉnh lại, nhưng mà trong đầu cô liền bắn ra một cái ý niệm, có phải là Sở Lăng Xuyên đã đi rồi hay không?
Nghĩ đến đây, hai mắt Tố Tố liền mở ra, liền nhìn thấy vị trí ở bên cạnh mình trống trơn. Sở Lăng Xuyên sớm đã không ở trên giường lớn nữa rồi. Tố Tố ngồi dậy, dụi dụi ánh mắt còn buồn ngủ. Nghe thấy trong buồng vệ sinh có tiếng động, Tố Tố liền mơ mơ màng màng rời giường.
Xỏ chân vào dép lê, Tố Tố đi đến phòng vệ sinh, đẩy cửa đi vào. Liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang đứng ở phía trước gương của bồn rửa mặt để cạo râu. Anh quay đầu lại nhìn Tố Tố: "Bảo bối, anh đã đánh thức em rồi sao?"
Tố Tố lắc đầu, đi qua, từ phía sau anh ôm khít khao lấy vòng eo cường tráng của Sở Lăng Xuyên, mặt dán sát vào ở trên lưng của anh: "Anh phải đi rồi sao?" Trong giọng nói của cô mang nồng đậm sự lưu luyến không đành lòng, còn có âm điệu của sự ngái ngủ khi vừa mới tỉnh ngủ, giống một con mèo nhỏ lười nhác vậy.
Sở Lăng Xuyên cạo xong râu rồi, liền buông máy cạo râu ra, cầm lấy đôi tay của Tố Tố đang vòng ở nơi thắt lưng của anh, xoay người lại, ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu xuống, ở trên lớp da thịt nhẵn nhụi, hôn hít lấy ở nơi cần cổ của cô: "Ừ, anh phải đi rồi bảo bối, thật chỉ muốn giấu em ở trong túi áo rồi mang em đi cùng thôi."
Tố Tố không nhịn không được liền cười khẽ một tiếng. Hai tay cô cứ nhốt chặt ở nơi cổ của
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên hôn lên môi của Tố Tố. Người trong nhà đã không có việc gì nữa rồi. Cục gạch lớn ở trong lòng anh cũng liền được rơi xuống, Sở Lăng Xuyên trầm giọng nói: "Nói lời cám ơn, quả thật là cực kỳ khách khí rồi! Bảo bối, em có thể đổi thành một cách nói khác để tỏ ý cảm ơn anh là được mà!"
Tố Tố cười, trong mắt ánh lên sự giảo hoạt. Cô ghé môi tiến đến trên cằm Sở Lăng Xuyên, hôn một cái: "Em yêu anh, Sở Lăng Xuyên." Lại hôn một cái nữa, vừa nhẹ nhàng lại vừa hoạt bát, nói "Thật yêu, thật yêu anh!"
"Bảo bối, lời nói này anh rất thích nghe." @MeBau*@ Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn lên môi của Tố Tố. Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn môi của Sở Lăng Xuyên, cũng há cái miệng nhỏ ra, để cho cái lưỡi của Sở Lăng Xuyên thuận lợi tiến vào, cùng dây dưa chơi đùa với cái lưỡi của cô.
Triền triền miên miên hôn hít lẫn nhau. Trong lúc đang dây dưa đó, áo ngủ đều được cởi bỏ đi. Vòm ngực rắn chắc của anh áp chặt vào nơi nhẵn nhụi mềm mại của cô. Hai tay hữu lực của Sở Lăng Xuyên kéo cái eo thon của Tố Tố, thật sâu giữ lấy....
Sau một hồi hoan ái, hai người ngủ thật say. Sở Lăng Xuyên ngủ một mạch đến năm giờ liền tỉnh lại, mà Tố Tố thì vẫn còn ngủ say sưa. Sở Lăng Xuyên không nhịn được, liền ghé môi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố. Anh không muốn đánh thức cô dậy, quấy rầy giấc ngủ cô, chỉ là nói thật nhỏ: "Bảo bối, anh phải đi rồi." Nói xong, Sở Lăng Xuyên lại hôn hít vài cái lên trên làn môi của Tố Tố, rồi mới lưu luyến đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt.
Tố Tố ngủ mơ mơ màng màng. ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Trong cơn buồn ngủ mênh mông, cô muốn được ôm Sở Lăng Xuyên, thế nhưng cô lại chỉ quờ quạng vào khoảng không. Tố Tố không muốn tỉnh lại, nhưng mà trong đầu cô liền bắn ra một cái ý niệm, có phải là Sở Lăng Xuyên đã đi rồi hay không?
Nghĩ đến đây, hai mắt Tố Tố liền mở ra, liền nhìn thấy vị trí ở bên cạnh mình trống trơn. Sở Lăng Xuyên sớm đã không ở trên giường lớn nữa rồi. Tố Tố ngồi dậy, dụi dụi ánh mắt còn buồn ngủ. Nghe thấy trong buồng vệ sinh có tiếng động, Tố Tố liền mơ mơ màng màng rời giường.
Xỏ chân vào dép lê, Tố Tố đi đến phòng vệ sinh, đẩy cửa đi vào. Liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang đứng ở phía trước gương của bồn rửa mặt để cạo râu. Anh quay đầu lại nhìn Tố Tố: "Bảo bối, anh đã đánh thức em rồi sao?"
Tố Tố lắc đầu, đi qua, từ phía sau anh ôm khít khao lấy vòng eo cường tráng của Sở Lăng Xuyên, mặt dán sát vào ở trên lưng của anh: "Anh phải đi rồi sao?" Trong giọng nói của cô mang nồng đậm sự lưu luyến không đành lòng, còn có âm điệu của sự ngái ngủ khi vừa mới tỉnh ngủ, giống một con mèo nhỏ lười nhác vậy.
Sở Lăng Xuyên cạo xong râu rồi, liền buông máy cạo râu ra, cầm lấy đôi tay của Tố Tố đang vòng ở nơi thắt lưng của anh, xoay người lại, ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu xuống, ở trên lớp da thịt nhẵn nhụi, hôn hít lấy ở nơi cần cổ của cô: "Ừ, anh phải đi rồi bảo bối, thật chỉ muốn giấu em ở trong túi áo rồi mang em đi cùng thôi."
Tố Tố không nhịn không được liền cười khẽ một tiếng. Hai tay cô cứ nhốt chặt ở nơi cổ của
/426
|