*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
"Chưa đâu, vẫn còn đang phải cố gắng nhiều! Trước kia người nhà của anh ấy đều không để ý đến tớ, hiện tại thì đã tốt hơn nhiều rồi." Kỳ thực, hai người hoàn toàn có thể đi đăng ký kết hôn rồi sẽ trở về nói sau. Thế nhưng mà, như vậy thì chỉ càng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn. Vì vậy, cho nên mới tính toán đi từng bước một. Bởi vì kết hôn thật không phải chỉ là chuyện của hai người. Chỉ có trước phải vượt qua khó khăn, thì về sau mới sẽ hạnh phúc. Đạo lý này Tố Tố cũng hiểu được, đương nhiên cũng hiểu biết được tâm tư của Hàm Hàm. Lúc trước cô cũng bởi vì nhà chồng không chấp nhận, nên mâu thuẫn không ngừng, sai lầm không ngừng, ép buộc không ngừng, thiếu chút nữa thì đã không tiếp tục được cuộc sống với nhau. *dyan(lee^qu.donnn) Nếu không phải bởi vì Sở Lăng Xuyên yêu cô thật sâu sắc cùng với sự kiên trì của anh, thì bây giờ có lẽ hai người cũng đã rẽ hai người hai ngả rồi. Nói không chừng, cũng sẽ không có cả Tiểu Bao Tử nữa rồi. Nếu như vậy cô liền mất đi cả hai con người nam giới mà cô yêu quý nhất. Thật may mắn, bọn họ đã không bị chia tách ra, cho nên hiện tại cô mới có hạnh phúc như thế này. Tố Tố nghĩ đến đây, không nén nhịn được ý cười, cũng nhìn lên xem Hàm Hàm. Hiện tại Hàm Hàm cũng đã biết cười rồi, làm cho cô lại được thấy Hàm Hàm của cái thời ngày xưa. Hàm Hàm cười hỏi Tố Tố: "Còn cậu thế nào, gần đây cậu sống ra sao?"
Trong nhà mới xảy ra chuyện lớn như vậy, bất quá mọi chuyện cũng đã qua rồi. Sau cơn mưa trời lại sáng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tố Tố cũng thấy không cần phải đề cập đến nữa: "Tớ sống rất tốt..." Con đang nói chuyện thì thấy Tiểu Nhiên đã đến, vừa tiến vào trong phòng vừa kêu lớn: "Các cậu, tớ đã tới rồi đây!"
"A, nhìn cậu này, dạo này thấy khí sắc không tồi chút nào nhỉ..."
Mấy người hi hi ha ha chào hỏi lẫn nhau, chính là vừa thông suốt lại vừa thân thiện. Vừa vặn lúc này người phục vụ cũng bắt đầu mang thức ăn lên rồi, Tiểu Nhiên la hét: "Ai, tớ không khách khí đâu, buổi trưa tớ còn chưa ăn cơm, tớ đói chết rồi đây!"
Tố Tố nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Nhiên lúc này giống như quỷ đói vậy, liền mau chóng chuyển đồ ăn tới cho bạn tốt: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Này, mau mau ăn đi... Buổi trưa thế nào mà lại không ăn cơm vậy, cậu làm cái gì thế hả?"
"Không làm cái gì hết, chỉ là buổi trưa không có khẩu vị, cho nên tớ không ăn, lúc này lại đói chết đi được!" Tiểu Nhiên vừa nói vừa bắt đầu ăn, dù sao mọi người cũng đã quan hệ với nhau quen thuộc như vậ rồi, cho nên cô cũng không cần phải khách sáo.
Tố Tố uống môt ngụm nước, vừa ngẩng đầu lên thì vừa hay nhìn thấy Thiệu Minh Thành từ cửa đi vào trong phòng. “Tiểu Nhiên lại cảm thấy không vui cho mà xem”. Tố Tố không nhịn được mà ngắm Tiểu Nhiên, chỉ thấy cô bạn của mình đang ăn những thứ mà mình thích. Cho nên không nhìn thấy được Thiệu Minh Thành vừa đến.
"Chị dâu. Hàm Hàm." Thiệu Minh Thành chào hỏi xong, rồi không chút không khách khí đến ngồi ở bên người Tiểu Nhiên. Tố Tố và Hàm Hàm đều không nói năng gì, cứ thế nhìn sang Tiểu Nhiên. Chỉ thấy Tiểu Nhiên ăn hết một miếng ớt, sau đó quay đầu, nhíu mày nhìn về phía. Rồi
Editor: Mẹ Bầu
"Chưa đâu, vẫn còn đang phải cố gắng nhiều! Trước kia người nhà của anh ấy đều không để ý đến tớ, hiện tại thì đã tốt hơn nhiều rồi." Kỳ thực, hai người hoàn toàn có thể đi đăng ký kết hôn rồi sẽ trở về nói sau. Thế nhưng mà, như vậy thì chỉ càng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn. Vì vậy, cho nên mới tính toán đi từng bước một. Bởi vì kết hôn thật không phải chỉ là chuyện của hai người. Chỉ có trước phải vượt qua khó khăn, thì về sau mới sẽ hạnh phúc. Đạo lý này Tố Tố cũng hiểu được, đương nhiên cũng hiểu biết được tâm tư của Hàm Hàm. Lúc trước cô cũng bởi vì nhà chồng không chấp nhận, nên mâu thuẫn không ngừng, sai lầm không ngừng, ép buộc không ngừng, thiếu chút nữa thì đã không tiếp tục được cuộc sống với nhau. *dyan(lee^qu.donnn) Nếu không phải bởi vì Sở Lăng Xuyên yêu cô thật sâu sắc cùng với sự kiên trì của anh, thì bây giờ có lẽ hai người cũng đã rẽ hai người hai ngả rồi. Nói không chừng, cũng sẽ không có cả Tiểu Bao Tử nữa rồi. Nếu như vậy cô liền mất đi cả hai con người nam giới mà cô yêu quý nhất. Thật may mắn, bọn họ đã không bị chia tách ra, cho nên hiện tại cô mới có hạnh phúc như thế này. Tố Tố nghĩ đến đây, không nén nhịn được ý cười, cũng nhìn lên xem Hàm Hàm. Hiện tại Hàm Hàm cũng đã biết cười rồi, làm cho cô lại được thấy Hàm Hàm của cái thời ngày xưa. Hàm Hàm cười hỏi Tố Tố: "Còn cậu thế nào, gần đây cậu sống ra sao?"
Trong nhà mới xảy ra chuyện lớn như vậy, bất quá mọi chuyện cũng đã qua rồi. Sau cơn mưa trời lại sáng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tố Tố cũng thấy không cần phải đề cập đến nữa: "Tớ sống rất tốt..." Con đang nói chuyện thì thấy Tiểu Nhiên đã đến, vừa tiến vào trong phòng vừa kêu lớn: "Các cậu, tớ đã tới rồi đây!"
"A, nhìn cậu này, dạo này thấy khí sắc không tồi chút nào nhỉ..."
Mấy người hi hi ha ha chào hỏi lẫn nhau, chính là vừa thông suốt lại vừa thân thiện. Vừa vặn lúc này người phục vụ cũng bắt đầu mang thức ăn lên rồi, Tiểu Nhiên la hét: "Ai, tớ không khách khí đâu, buổi trưa tớ còn chưa ăn cơm, tớ đói chết rồi đây!"
Tố Tố nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Nhiên lúc này giống như quỷ đói vậy, liền mau chóng chuyển đồ ăn tới cho bạn tốt: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Này, mau mau ăn đi... Buổi trưa thế nào mà lại không ăn cơm vậy, cậu làm cái gì thế hả?"
"Không làm cái gì hết, chỉ là buổi trưa không có khẩu vị, cho nên tớ không ăn, lúc này lại đói chết đi được!" Tiểu Nhiên vừa nói vừa bắt đầu ăn, dù sao mọi người cũng đã quan hệ với nhau quen thuộc như vậ rồi, cho nên cô cũng không cần phải khách sáo.
Tố Tố uống môt ngụm nước, vừa ngẩng đầu lên thì vừa hay nhìn thấy Thiệu Minh Thành từ cửa đi vào trong phòng. “Tiểu Nhiên lại cảm thấy không vui cho mà xem”. Tố Tố không nhịn được mà ngắm Tiểu Nhiên, chỉ thấy cô bạn của mình đang ăn những thứ mà mình thích. Cho nên không nhìn thấy được Thiệu Minh Thành vừa đến.
"Chị dâu. Hàm Hàm." Thiệu Minh Thành chào hỏi xong, rồi không chút không khách khí đến ngồi ở bên người Tiểu Nhiên. Tố Tố và Hàm Hàm đều không nói năng gì, cứ thế nhìn sang Tiểu Nhiên. Chỉ thấy Tiểu Nhiên ăn hết một miếng ớt, sau đó quay đầu, nhíu mày nhìn về phía. Rồi
/426
|