Editor: Bồ Công Anh
Beta: hoa hồng
Triệu Thần Thành đứng ở hành lang rất lâu, buổi tối cô chưa ăn gì, muốn nôn, nhưng cũng không nôn ra được. Thật ra thì Thẩm Mục nói đúng, cô nói đi nói lại cho anh ta biết, người mình thích là Tưởng Lạc Sanh, không chỉ để thuyết phục anh ta, mà còn để thuyết phục chính mình.
Cô cũng không phải một người hiểu được cảm giác yêu người khác là thế nào. Cha mẹ Triệu Thần Thành khi còn trẻ từng để lỡ mất nhau, cho nên sau khi ở chung một chỗ, dường như muốn liều mình bù lại, đối với việc dạy dỗ Triệu Thần Thành, tự nhiên cũng ít đi. Dần dần, cô dưỡng thành một tính cách cô độc, ngoài trừ khi bị cha mẹ dẫn ra ngoài giao tiếp, cô biết bày ra nụ cười khéo léo, hoặc là lớn lên chút, tiếp xúc với buôn bán trên tay cha, lúc cô giao tiếp với người khác sẽ biểu hiện không khó sống chung. Nhưng trên bản chất, cô không thích giao thiệp với mọi người, giống như không thích gây ra phiền toái vậy.
Người thật sự mở ra cánh cửa cuộc sống cho cô chính là Vệ Nhiên, còn người làm cô mở ra cánh cửa tình yêu, chính là Thẩm Mục. Chỉ tiếc, ông trời muốn đùa giỡn bạn, bạn cũng chỉ có thể chấp nhận bị đùa giỡn.
Trở lại tiệc rượu, dạ dày Triệu Thần Thành vẫn bất ổn như cũ, nhìn bữa ăn tinh xảo trước mắt, tâm trạng của cô quả thật được gọi là bực bội. Buổi biểu diễn bắt đầu, cô cũng dời hết sự chú ý lên sân khấu, mặc dù, bởi vì khoảng cách quá xa, lấy góc độ của cô nhìn qua, gương mặt của nam nam nữ nữ trên sân khấu mơ hồ có thể so với Voldemort.
Trên đài có điểm sáng gì, mà nhìn hăng say vậy. Tiểu L dè dặt để dao nĩa xuống, đôi mắt nhỏ nhìn về phía mấy bàn đằng trước khẽ nói: Còn không bằng nhìn xem có đời sau của hào môn nào mà dáng vẻ không như Trư Bát Giới để còn xuống tay hay không.
Aizzz, hiện giờ Phú Nhị Đại có dáng dấp không quá tệ đều có cô nương xinh đẹp đứng xếp hàng dán phía sau, người ta trẻ tuổi hơn cậu, nói không chừng còn đẹp hơn cậu, sao cậu có thể đấu lại được chứ, còn hào môn ấy à, cậu cứ ở đó mà nằm mơ đi. Cho dù cậu đại chiến 400 hiệp, chém hết tất cả đối thủ cạnh tranh, muốn gả còn phải cởi một lớp da của cậu nữa, chờ sau khi gả vào, cũng phải ngày ngày nhìn sắc mặt người ta. Cần gì chứ. Cậu tiết kiệm một chút lòng, cố gắng kiếm tiền đi.
Tiểu L liếc mắt nhìn Triệu Thần Thành đang chống đầu: Cậu có người theo đuổi, lại không thiếu tiền, đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hoàn toàn không thể hiểu được nỗi khổ của gái ế đâu!
Đừng nói cái gì mà thà yên lặng ngồi khóc trong xe BM W, cũng không ngồi cười ở sau xe đạp, đó chỉ là lời nói ngụy biện mà thôi. Chờ khi cậu khóc đủ rồi, muốn cười lại phát hiện cơ mặt mình bị thối rửa, thì đã không còn kịp nữa rồi.
Triệu Thần Thành cười khẽ, dưới cái nhìn của người khác, cô nói cô không sung sướng, nhất định sẽ bị nói thành không ốm mà rên, bởi vì
Beta: hoa hồng
Triệu Thần Thành đứng ở hành lang rất lâu, buổi tối cô chưa ăn gì, muốn nôn, nhưng cũng không nôn ra được. Thật ra thì Thẩm Mục nói đúng, cô nói đi nói lại cho anh ta biết, người mình thích là Tưởng Lạc Sanh, không chỉ để thuyết phục anh ta, mà còn để thuyết phục chính mình.
Cô cũng không phải một người hiểu được cảm giác yêu người khác là thế nào. Cha mẹ Triệu Thần Thành khi còn trẻ từng để lỡ mất nhau, cho nên sau khi ở chung một chỗ, dường như muốn liều mình bù lại, đối với việc dạy dỗ Triệu Thần Thành, tự nhiên cũng ít đi. Dần dần, cô dưỡng thành một tính cách cô độc, ngoài trừ khi bị cha mẹ dẫn ra ngoài giao tiếp, cô biết bày ra nụ cười khéo léo, hoặc là lớn lên chút, tiếp xúc với buôn bán trên tay cha, lúc cô giao tiếp với người khác sẽ biểu hiện không khó sống chung. Nhưng trên bản chất, cô không thích giao thiệp với mọi người, giống như không thích gây ra phiền toái vậy.
Người thật sự mở ra cánh cửa cuộc sống cho cô chính là Vệ Nhiên, còn người làm cô mở ra cánh cửa tình yêu, chính là Thẩm Mục. Chỉ tiếc, ông trời muốn đùa giỡn bạn, bạn cũng chỉ có thể chấp nhận bị đùa giỡn.
Trở lại tiệc rượu, dạ dày Triệu Thần Thành vẫn bất ổn như cũ, nhìn bữa ăn tinh xảo trước mắt, tâm trạng của cô quả thật được gọi là bực bội. Buổi biểu diễn bắt đầu, cô cũng dời hết sự chú ý lên sân khấu, mặc dù, bởi vì khoảng cách quá xa, lấy góc độ của cô nhìn qua, gương mặt của nam nam nữ nữ trên sân khấu mơ hồ có thể so với Voldemort.
Trên đài có điểm sáng gì, mà nhìn hăng say vậy. Tiểu L dè dặt để dao nĩa xuống, đôi mắt nhỏ nhìn về phía mấy bàn đằng trước khẽ nói: Còn không bằng nhìn xem có đời sau của hào môn nào mà dáng vẻ không như Trư Bát Giới để còn xuống tay hay không.
Aizzz, hiện giờ Phú Nhị Đại có dáng dấp không quá tệ đều có cô nương xinh đẹp đứng xếp hàng dán phía sau, người ta trẻ tuổi hơn cậu, nói không chừng còn đẹp hơn cậu, sao cậu có thể đấu lại được chứ, còn hào môn ấy à, cậu cứ ở đó mà nằm mơ đi. Cho dù cậu đại chiến 400 hiệp, chém hết tất cả đối thủ cạnh tranh, muốn gả còn phải cởi một lớp da của cậu nữa, chờ sau khi gả vào, cũng phải ngày ngày nhìn sắc mặt người ta. Cần gì chứ. Cậu tiết kiệm một chút lòng, cố gắng kiếm tiền đi.
Tiểu L liếc mắt nhìn Triệu Thần Thành đang chống đầu: Cậu có người theo đuổi, lại không thiếu tiền, đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hoàn toàn không thể hiểu được nỗi khổ của gái ế đâu!
Đừng nói cái gì mà thà yên lặng ngồi khóc trong xe BM W, cũng không ngồi cười ở sau xe đạp, đó chỉ là lời nói ngụy biện mà thôi. Chờ khi cậu khóc đủ rồi, muốn cười lại phát hiện cơ mặt mình bị thối rửa, thì đã không còn kịp nữa rồi.
Triệu Thần Thành cười khẽ, dưới cái nhìn của người khác, cô nói cô không sung sướng, nhất định sẽ bị nói thành không ốm mà rên, bởi vì
/55
|