Chương 515: Màn biểu diễn tuyệt vời của Trần Hân
Mấy người Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc nghe xong thì lập tức nhìn sang, phát hiện quả thực có mấy người trông quen mắt, nhưng trong thời gian ngắn không thể nhìn rõ rốt cục là ai.
“Ồ, người đó chẳng phải Ngưu Xuyên sao? Sao cậu ấy lại ở trong nhóm người đó?”
Đột nhiên Thẩm Bích Quân kinh ngạc kêu lên, chỉ vào người đàn ông trong nhóm người, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Theo hướng chỉ tay của Thẩm Bích Quân, mấy người Thẩm Linh Ngọc, Giang Yến và chị Linh cũng nhìn thấy Ngưu Xuyên, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Chả trách không thấy Ngưu Xuyên đâu, tôi còn tưởng cậu ấy ở trên khách sạn không xuống, không ngờ lại được anh sắp xếp vào trong nhóm người đó, nếu vậy thì những người nhìn hơi quen mắt đó không phải cũng là anh nhờ đến chứ?”
Dường như Thẩm Bích Quân đã hiểu được sự sắp xếp của Chu Dương, liên tục gật đầu tỏ ý hiểu rõ.
“Bọn họ đều là vệ sĩ của Trương gia, chẳng qua tôi chỉ mượn dùng một chút thôi, huống hồ dự án chi nhánh này chúng ta cũng hợp tác cùng Trương gia, bọn họ có trách nhiệm và nghĩa vụ cung cấp sự trợ giúp.”
Chu Dương cười nói, không tiếp tục giấu giếm nữa mà nói ra hết những sắp xếp của mình.
Hóa ra lúc đầu, khi quyết định làm hoạt động đêm Giáng sinh thì Chu Dương đã sắp xếp xong cả rồi.
Gọi điện cho ông Trương Thái Viêm tìm vài vệ sĩ của Trương gia để bảo vệ hoạt động đêm Giáng sinh dưới sự dẫn dắt của Ngưu Xuyên.
Thực tế, Chu Dương không dự liệu đến việc sẽ để Trần Hân biểu diễn trên sân khấu.
Dù sao thì người trước đó Vương Vĩ đề nghị chọn cũng là Khổng Huy, mà Chu Dương lại không biết Khổng Huy là người như thế nào.
Từ chỗ Vương Vĩ, Chu Dương biết rằng ở thành phố Liễu Khổng Huy cũng có độ nổi tiếng nhất định, cho nên để đề phòng việc ngoài ý muốn, Chu Dương mới chuẩn bị phương án này.
Kết quả không ngờ, vượt ngoài dự đoán của mọi người, Trần Hân lại lên sân khấu biểu diễn.
Nhưng nếu như vậy, Ngưu Xuyên và vệ sĩ của Trương gia lại càng có thể phát huy tác dụng của bản thân, duy trì sự ổn định của nhóm người.
Một khi ai đó có hành động khác thường muốn chen lên sân khấu, đều sẽ bị Ngưu Xuyên hoặc vệ sĩ của Trương gia giữ lại.
Chu Dương nói hết tất cả sắp xếp của mình xong, không chỉ Thẩm Bích Quân, Giang Yến và chị Linh nghe hiểu, mà mấy người Diệp Phương cũng đã rõ mục đích của anh.
Lúc này, mười mấy người ai cũng nhìn Chu Dương với ánh mắt tràn đầy kính nể, đồng thời cũng hết sức ngưỡng mộ.
Họ không ngờ Chu Dương lại có thể nghĩ đến nhiều việc như vậy, sớm đã làm tốt các biện pháp đề phòng.
Mà điểm này là điều họ không thể ngờ đến.
Nghĩ đến việc nếu Chu Dương không chuẩn bị biện pháp đề phòng trước, lúc này mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không thể tưởng tượng nổi sẽ có hậu quả thế nào.
Nhẹ thì những người lãnh đạo như họ sẽ bị khiển trách, gánh chịu trách nhiệm, khắc phục hậu quả.
Nặng thì, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến việc khai trương chi nhánh công ty ở thành phố Liễu.
Nếu như vậy, thì những gì họ bỏ ra trong khoảng thời gian này và tất cả khoản đầu tư giai đoạn trước sẽ lập tức trôi theo dòng nước.
“Chặc!”
Ngay lập tức mọi người như hít phải một luồng khí lạnh, trong lòng bỗng nhiên rùng mình.
Một giây sau, tất cả mọi người đều nhìn Chu Dương bằng ánh mắt cảm kích.
Nếu không có sự sắp xếp trước của Chu Dương, thì dựa vào tình hình trước mắt này, nói không xảy ra chuyện ngoài ý muốn là không thể nào.
Chỉ với những gì họ thấy, vài người đã có ý đồ náo loạn ở đây.
Mà những người này sau một loạt động tác đã đột nhiên yên tĩnh lại.
Lúc này mọi người vẫn chưa hiểu gì, tất cả đều nhờ công lao của Ngưu Xuyên và vệ sĩ của Trương gia.
Không thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Yên tâm đi, tối nay sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn đâu, hơn nữa Trần Hân biểu diễn rất tốt, hiệu quả vượt ngoài dự đoán của chúng ta.
Chu Dương nhìn thấy phản ứng của tất cả mọi người, anh khẽ cười nói, cũng không trực tiếp tự khen mình, mà quay đầu nhìn Trần Hân ở trên sân khấu.
Tình hình trước mắt đối với họ mà nói, hoạt động này được xem như khá thành công.
Nhưng đối với Trần Hân, rất có thể đây mới chỉ là bắt đầu.
Bởi vì lần này, giai đoạn đầu chỉ có một mình cô ấy hát, không có gì khó khăn.
Mà tiếp theo Trần Hân cần làm một vài hoạt động đã sắp xếp trước, cho khán giả ở hiện trường tương tác lẫn nhau, mà giải thưởng chính là sản phẩm mỹ phẩm của công ty Danh Dương, mỗi bộ giá trị cũng không ít.
…
Tuy nhiên, năng lực biểu hiện và năng lực không chế sân khấu của Trần Hân thật sự nằm ngoài dự đoán của Chu Dương.
Toàn bộ hoạt động trong ba tiếng đồng hồ, dường như Trần Hân không hề ngừng nghỉ, chỉ có vài lần Trần Hân vào hậu trường uống vài ngụm nước.
Dù sao nói và hát trong thời gian dài chắc chắn sẽ có áp lực rất lớn với cổ họng.
Trần Hân không chỉ thành thạo ở tiết mục biểu diễn cá nhân mà thậm chí trong phần hoạt động tương tác, cô ấy cũng rất có kinh nghiệm, mỗi một quá trình đều làm gần như hoàn hảo.
Nhất là lúc thực hiện phần hoạt động tương tác đầu tiên, có người rút thăm được ba bộ mỹ phẩm của công ty Danh Dương, giá trị vượt quá ba nghìn tệ, càng khiến không khí ở hiện trường được đẩy lên cao trào.
…
Ba tiếng đồng hồ, trong lời nói nhỏ nhẹ của Trần Hân, hoạt động đêm Giáng sinh dần hạ màn.
Nhưng khán giả vây quanh sân khấu cũng không rời khỏi đó ngay.
Dù là những người làm hoạt động hay những người rút thăm được giải thưởng cũng không bỏ về luôn.
Tất cả họ đều nhìn Trần Hân, gào thật to bảo Trần Hân hát một bài hát cuối cùng.
Tâm trạng kích động của mọi người đã khiến Trần Hân cảm động, cô ấy cũng không từ chối, hát tặng một bát hát cuối cùng cho mọi người, sau đó mới thả lỏng thân thể, hơi mệt mỏi đi vào hậu trường.
Khán giả nhìn thầy Trần Hân rời đi, vẻ cuồng nhiệt trên gương mặt mỗi người vẫn chưa hoàn toàn biết mất, cứ quanh quẩn tại chỗ hi vọng còn có thể vô tình gặp được Trần Hân.
Lúc này, Trần Hân đến hậu trường lập tức nằm nhoài trên ghế, nhìn cô vô cùng uể oải, thể xác và tinh thần đều mệt.
“Vẫn ổn chứ?”
Thẩm Bích Quân bưng một ly trà nóng đến trước mặt Trần Hân, đưa ly trà vào tay Trần Hân sau đó đi về phía sau lưng Trần Hân, đặt tay lên vai cô ấy bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Không cần Trần Hân nói, mọi người cũng cảm nhận được một hoạt động đêm Giáng sinh suốt ba tiếng đồng hồ tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.
Nhất là đối với một cô gái gầy nhỏ như Trần Hân, bất kể về thể lực hay tinh thần, đều là áp lực vô cùng lớn.
Trần Hân uống một ngụm trà nóng, thở phào một hơi, lúc này mới gật đầu cười với Chu Dương giống như bàn giao xong nhiệm vụ.
“Trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút đi, vừa nãy em làm rất tốt, vô cùng lợi hại!”
Chu Dương cười nói, giơ ngón cái, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Trần Hân.
Trần Hân hơi chợp mắt, khẽ hừ một cách hưởng thụ, nhìn rất giống một con mèo con được an ủi thỏa mãn.
Khi Trần Hân mở mắt ra, trong đôi mắt không còn vẻ mệt mỏi, nhìn vô cùng sáng ngời, giống như sự khẳng định của Chu Dương đối với cô quan trọng hơn bất cứ điều gì, thậm chí có thể quét hết mệt mỏi trong người cô.
“Anh Chu Dương, em không mệt lắm đâu, chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô.”
Trần Hân mỉm cười nói, lộ ra hai má lúm đồng tiền rất sâu, hết sức xinh đẹp.
“Nhưng em cũng không ngờ hôm nay lại có nhiều người như vậy, em còn lo sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn nữa, em đã nhìn thấy vài người muốn xông lên sân khấu rồi, nhưng lại bị người khác cản lại.”
Trần Hân đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhè nhẹ vỗ ngực, sau khi nói xong cảm thấy hơi sợ hãi.
———————–
/1181
|