Chương 514: Hoạt động đêm Giáng sinh
“Sao lại không có ai?”
“Đúng vậy, tuyên truyền nói rằng hoạt động bắt đầu lúc bảy giờ, lúc này đã bảy giờ hơn rồi, tại sao vẫn chưa có ai xuất hiện?”
“Không phải là cho chúng ta leo cây chứ?”
“Chuyện này là không thể, nghe nói ngày mai chi nhánh thành phố Liễu khai trương, hoạt động đêm Giáng sinh đêm nay chỉ là một món khai vị, có lẽ sẽ không lừa chúng ta đâu.”
…
Đến bảy giờ hai phút tối, không có ai trên sân khấu nhỏ trước cửa chi nhánh thành phố Liễu.
Ngoại trừ một vài thiết bị bày ra ở đó, thì không hề có một bóng người xuất hiện.
Lúc này khiến mọi người xung quanh tức giận.
Rõ ràng nói sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, nhưng lúc này đã hơn bảy giờ, vẫn không có ai xuất hiện, đây là có ý gì?
Xem thường mọi người sao?
Lúc đầu chỉ một hai người phàn nàn, về sau càng nhiều người tỏ ra rất khó chịu.
“Suỵt!”
Một số người thậm chí còn la hét, bày tỏ sự thất vọng với các hoạt động đêm vọng lễ.
Tuy nhiên, đúng bảy giờ ba phút, Trần Hân đã bước từ hậu trường lên sân khấu, đám đông vây quanh lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô gái vừa lên sân khấu, cô gái này trông giống như một thiên thần, mọi người không dám nói gì nữa, thậm chí không phát ra âm thanh nào, vì sợ rằng nó sẽ làm phiền Trần Hân, khiến cho cô gái nhỏ giật mình.
Nhưng trong vài giây yên tĩnh, một số người không nhẫn nhịn được, cô gái này quả thực quá xinh đẹp, so với những người đẹp mà họ từng gặp, thì căn bản những người đẹp đó đều không thể so sánh được, không cùng đẳng cấp.
“Ôi chúa ơi, tôi đã thấy gì!”
“Không ngờ lại được nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy ở đây! Haha, thật đáng giá!”
“Người anh em, cẩn thận nếu bạn gái của anh mà nghe thấy, thì có khi sẽ chia tay với anh đó!”
“Haha, sợ gì chứ? Không ngờ ra ngoài giúp người yêu mua đồ thôi, mà lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, hoàn toàn đáng giá. Tôi đã quyết định, ngày mai tôi sẽ quay lại đây để mua một bộ mỹ phẩm cho bạn gái, nói không chừng lại còn có thể gặp lại cô gái xinh đẹp này.”
“Haha, tôi cũng có dự định như vậy, đúng là đáng giá mà!”
“Tuy nhiên, không biết người đẹp này cất giọng hát thì sẽ như thế nào, nhìn bộ dạng này của cô ấy có lẽ là sẽ hát đấy, không ngờ chi nhánh thành phố Liễu lại có thể tung ra chiêu lớn như thế này, tìm được một người đẹp đến đây, cô gái này cũng không kém gì người đại diện hình ảnh của họ một chút nào.”
…
Mọi người kinh ngạc reo hò, ai nấy đều rất phấn khích.
Đặc biệt là các chàng trai, họ thậm chí còn muốn nhảy lên sân khấu và đưa Trần Hân về nhà.
Có điều may mắn thay, mọi người vẫn văn minh lịch sự, cũng có nhiều cô gái ở hiện trường, theo dõi bạn trai của họ, đồng thời cảnh giác với những người khác xung quanh, vì vậy không xảy ra tình trạng hỗn loạn hay chuyện ngoài ý muốn nào cả.
“Xin chào mọi người, tôi là Trần Hân. Tôi sẽ dẫn dắt mọi người trong hoạt động đêm Giáng sinh do chi nhánh công ty Danh Dương tại thành phố Liễu tổ chức.”
Lúc đầu Trần Hân hơi căng thẳng, đến giờ thì đã vơi bớt, cảm thấy thoải mái hơn.
Đặc biệt là khi cô thấy đám đông điên cuồng nhiệt tình bên dưới sân khấu không hề xông lên, điều này khiến Trần Hân nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô biết rằng một khi đám đông dưới kia quá phấn khích mà xông lên sân khấu, nhiều người như vậy, ngay cả khi có Chu Dương ở đây, e là cũng không thể ngăn cản được họ.
Cho nên, nhìn thấy tình hình trước mắt, khiến cô ấy rất thoải mái.
Hơn nữa, cô ấy không ngờ đám đông cũng yêu thích mình như vậy, từng người trước đó đều thở dài thế mà bây giờ đều đã trở nên phấn khích.
Bầu không khí như vậy rất thích hợp cho các hoạt động đêm Giáng sinh.
Giọng nói của Trần Hân rất dịu dàng và trong trẻo, ngay cả khi cứ nghe mãi như vậy thì cũng không khiến người nghe cảm thấy nhàm chán chút nào.
Cho nên, Trần Hân vừa nói, nhiều người đã say sưa trong giọng nói của cô ấy, càng bị mê hoặc bởi Trần Hân trên sân khấu.
“Như mọi người đã biết, công ty Danh Dương là một công ty mỹ phẩm có trụ sở chính tại Đông Hải. Nó cũng có một cửa hàng trụ sở ở tỉnh Tương Tây. Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến mua mỹ phẩm.”
Trần Hân vừa nở nụ cười vừa nói, nhịp điệu của mỗi câu nói đều được kiểm soát rất tốt, giống như một người dẫn chương trình thực thụ, tâm trạng của khán giả xung quanh cũng tốt hơn nhiều.
…
Khi Trần Hân nói càng lúc càng nhiều, thì khán giả bên dưới cũng đông hơn. Đồng thời, có nhiều người tò mò và háo hức về việc chi nhánh công ty Danh Dương khai trương ở thành phố Liễu.
Đặc biệt là khi Trần Hân hát hai bài hát, sau đó bắt đầu giới thiệu một số mỹ phẩm phù hợp với các cô gái trẻ, khán giả bên dưới thậm chí còn điên rồ hơn, liên tục lớn tiếng hò hét tên Trần Hân nhiều lần.
“Trần Hân, Trần Hân!”
“Trần Hân, Trần Hân, tôi yêu bạn!”
“Vậy tốt quá rồi, tôi cứ cảm thấy làn da của tôi rất xấu, hóa ra là do tôi không chọn đúng loại mỹ phẩm. Ngày mai tôi phải mua vài bộ mỹ phẩm mới được, chồng ơi, nhớ lắng nghe cẩn thận, ngày mai nhất định phải mua được cho em đấy.”
“Hả, không phải chứ, vợ à, mấy thứ này anh không hiểu biết lắm!”
“Hừ, em không quan tâm, nếu anh không mua được nó, thì chúng ta sẽ ly hôn!”
“Này này! Hai người đừng sốt ruột, nghe nói một lát nữa sẽ có hoạt động trúng thưởng đó, những người tham gia sẽ có cơ hội giành giải, giải thưởng là một vài món đồ mỹ phẩm, đều là những món đồ mà cửa hàng chi nhánh chuẩn bị bán vào ngày mai đó, đây là cơ hội tốt, nhất định không thể thất bại được!”
…
Không khí tại hiện trường càng lúc càng sôi động hơn, đám đông đến xem sôi động náo nhiệt.
Thậm chí, sân khấu nhỏ phía trước chi nhánh thành phố Liễu hoàn toàn bị bao vây, con đường bên cạnh đã bị đám đông phủ kín, vươn cổ chen lấn vào bên trong, họ đều muốn nhìn xem người có giọng nói dễ nghe trên sân khấu có bộ dạng như thế nào.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có nhiều người như vậy?”
Lúc này, ở phía sau, Thẩm Bích Quân hơi lo lắng khi nhìn thấy tình hình bây giờ ở trước sân khấu.
Mặc dù bầu không khí náo nhiệt này của mọi người vượt quá mong đợi của cô, nhưng tình huống này sẽ rất dễ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Mà một khi sự cố xảy ra, thì hàng trăm người này chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn. Vào thời điểm đó, không chỉ những người xem, mà ngay cả Trần Hân cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Với năng lực của mấy chục người họ, cũng rất khó để bảo vệ Trần Hân trong hoàn cảnh như vậy.
Nếu thật sự xảy ra sự cố, thì các lãnh đạo như họ chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm, điều này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc khai trương chi nhánh thành phố Liễu vào ngày mai.
“Đừng lo lắng, tôi đã sớm chuẩn bị xong rồi. Cô cho rằng tất cả những người trong đám đông kia đều là người qua đường sao?”
Chu Dương đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ lên vai cô trấn an, cười nói, trên người anh toát ra một sự điềm tĩnh không ai so sánh được.
Thẩm Bích Quân sững sờ một lúc, chớp mắt nhìn Chu Dương.
“Ý gì đây, anh còn có sắp xếp khác à? Sao tôi lại không biết?”
Không chỉ Thẩm Bích Quân, mà ngay cả Tạ Linh Ngọc và chị Linh cũng sững sờ nhìn Chu Dương.
Trước khi bắt đầu hoạt động này, Chu Dương gần như vẫn luôn ở bên cạnh họ, cho nên không có cơ hội để sắp xếp một số biện pháp phòng ngừa khác.
“Đừng gạt mọi người nữa, mau nói đi.”
Thấy Chu Dương vẫn không có ý định nói gì, anh chỉ nhìn mình cười, Thẩm Bích Quân đẩy Chu Dương một cái, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói với anh.
“Mọi người nhìn xem, mấy người đứng sát sân khấu đó, có phải một vài người nhìn trông rất quen mắt.”
Chu Dương nhún vai bất lực chỉ vào đám người đang vây quanh sân khấu.
“Bọn họ…”
———————–
/1181
|