Tô Minh mở mắt ra, trên người hắn chỉ có ba sợi máu! Cúi đầu nhìn ba sợi máu vòng quanh ở ngực, Tô Minh đứng lên.
Hắn hít sâu một hơi, không vội vàng tiến lên mà quay đầu nhìn sương khói dày đặc. Hắn không nhìn thấy bên dưới nhưng có thể cảm nhận được, giờ phút này mình đứng nơi rất cao.
"Ba sợi cuối cùng cần đi tới bậc thang thứ bảy trăm tám mươi mốt." Tô Minh nhìn đỉnh núi, hai mắt dần lộ ra tia sáng.
"Còn nữa, mình phải xem thử, rốt cuộc chính mình có thể đi xa tới đâu!"
Tô Minh nhấc chân lên, hướng bậc thang thứ năm trăm sáu mươi bốn đạp một bước, chẳng hệ chần chờ, từng bước một đi hướng càng cao!
Từng bước từng bước, một bậc lại một bậc. Trên người Tô Minh không điên cuồng bộc phát như trước, ngắn ngủi lên trăm bậc, không trù trừ tạm dừng, không nhanh không chậm ổn định đi.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cả người yên tĩnh không dao động chậm rãi dần đi tới bậc năm trăm bảy mươi ba, năm trăm bảy mươi tám bậc, năm trăm tám mươi hai bậc…vẫn còn tiếp tục.
Theo hắn tiến lên, sợi máu khắp người đều hiện ra, khí huyết mênh mông bùng phát. Cùng lúc đó, trên bước đi ổn định này, lại xuất hiện một sợi máu!
Con đường này là thuộc về Tô Minh, con đường cường giả, là trong đời hắn, một lần lột xác cực kỳ quan trọng! Lột xác tu vi, còn có lĩnh ngộ tâm linh!
Tô Minh tiến lên, từng bước một đạp xuống, hóa thành thay đổi số bậc thang trong pho tượng trên quảng trường. Mỗi lần số lượng bậc thang nhảy lên sẽ khiến trái tim người xem theo đó nhảy thình thịch.
"Năm trăm chín mươi bảy, năm trăm chín mươi tám, năm trăm chín mươi chín…sáu trăm! Hắn đi tới bậc thang sáu trăm! Đây là cực hạn ngày hôm qua của Diệp Vọng!"
"Còn đi nữa, sáu trăm lẻ một, sáu trăm lẻ hai…Chẳng lẽ Diệp Vọng không phát hiện? Tuy khoảng cách xa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu sau y sẽ bị đuổi kịp!"
Trên quảng trường tĩnh lặng, bởi vì Tô Minh hành động mà tiếng bàn tán lại lần nữa xôn xao. Chẳng qua so với lúc trước náo động, lần này tiếng xì xầm đều là khẽ khàng.
So với đám người luôn nhìn cửa ải thứ nhất Đại Thử lần này, trong quảng trường có một nhóm người thứ bậc ở năm mươi hạng đầu. Những người đó, đặc biệt là tộc nhân tiến đến mười hạng đầu, hình thành vòng tròn thuộc về bọn họ.
"Diệp Vọng tự cao…y có thói quen không nhìn thứ hạng trong lệnh bài."
"Đúng vậy, Diệp Vọng luôn nhận định đối thủ của y chỉ có bản thân, người ngoài không có tư cách."
"Ha ha, không biết lần này Mặc Tô có đủ tư cách trở thành đối thủ của y chưa. Đã tới bậc thang sáu trăm ba mươi lăm, Mặc Tô này đúng là rất lợi hại. Tiềm lực của hắn mạnh mẽ, ta không bằng!"
"Kỳ thật ta ngược lại hy vọng Diệp Vọng sẽ liếc mắt ngó lệnh bài một cái, xem thử nếu y biết Mặc Tô ở sau lưng sẽ có biến đổi gì. Không thèm để ý? Hay là có chút hưng phấn?"
Đám người trong quảng trường, hai cái vòng khác nhau, từ ngữ khác nhau. So với họ, tại quảng trường còn có một tầng càng cao hơn, đó là thủ lĩnh mỗi một bộ lạc. Thân phận và tu vi của họ, khẳng định tầm mắt họ.
Man Công Ô Long bộ lạc nhìn hai chữ Mặc Tô trên pho tượng, mắt dần lộ ra nghiêm túc và chú ý. Bà không nghĩ ra người này là ai, nhưng có sự khen ngợi. Theo bà thấy thì mặc kệ người này thuộc về bộ lạc nào, đều không khả năng là Phong Quyến. Nói vậy thì sự xuất hiện của người này thật là thú vị.
"Đáng tiếc, người này không phải Ô Long bộ lạc ta. Nếu không thì ta sẽ dốc hết sức hỗ trợ hắn tu hành!" Man Công thầm than, liếc mắt Bạch Linh và Tư Không ở bên cạnh.
"Tư Không không đủ gánh vác trọng trách, ai, Ô Long bộ lạc điêu tàn…Còn về Bạch Linh, đối với Tô Minh chỉ là tạm thời hảo cảm, phân biệt không rõ khác nhau giữa ân và tình. Chỉ cần thằng nhóc kia không tới dây dưa, thời gian lâu sẽ lãng quên. Tô Minh này có tư cách gì tiếp xúc cháu gái của Lặc Tố ta, trừ phi hắn chính là Mặc Tô thần bí…" Man Công cười nhạo, mắt ẩn chứa tia chế giễu.
Hắc Sơn bộ lạc ở phía xa, tộc trưởng sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhìn chằm chằm cái tên Mặc Tô trên pho tượng, ánh mắt lạnh băng cũng ẩn chứa chú trọng và chấn kinh.
"Tất Túc từ nhỏ đã được Man Công dạy bảo, vượt xa cùng thế hệ. Nếu không phải Man Công đột phá, có địa vị bình đẳng với Kinh Nam của Phong Quyến, ngài ấy sẽ không để Tất Túc lộ ra ngoài. Nhưng Mặc Tô này lại là từ đâu chui ra, thuộc về bộ lạc nào…Người như vậy, nhất định phải ở trong Hắc Sơn bộ lạc ta, nếu không thì quyết nghĩ cách giết chết!"
Trên quảng trường, nếu nói địa vị cao nhất thì phải là Kinh Nam. Ông đứng đó, nhìn thứ hạng trên pho tượng, nhìn phía sau tên Mặc Tô số bậc thang không ngừng tăng, hiện giờ đã đến sáu trăm bảy mươi bảy bậc. Con ngươi ông co rút nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, dường như chuyện thế này chưa đủ khiến ông hơi giật mình.
"Mặc Tang, Tô Minh này sau khi tham gia Đại Thử xong hãy để lại Phong Quyến bộ lạc ta đi…Nơi này, sẽ cho hắn hỗ trợ càng tốt hơn." Nhìn số bậc thang lại thay đổi, trở thành sáu trăm tám mươi bốn bậc, Kinh Nam từ từ mở miệng.
Nghe lời Kinh Nam, Mặc Tang mỉm cười. Ông cũng thầm kinh ngạc biểu hiện của Tô Minh, điều này vượt qua dự đoán của ông. Nhưng ông đã muốn Tô Minh không cần lo lắng lộ ra tu vi, thì dĩ nhiên là có ẩn ý.
"Việc này không vội, đợi kết thúc Đại Thử rồi bàn lại cũng không muộn." Mặc Tang chậm rãi nói, nhìn pho tượng có chữ Mặc Tô, ánh mắt hiền hòa.
Thấy Mặc Tang không lập tức từ chối, Kinh Nam ánh mắt chợt lóe. Lấy tâm trí như ông, đương nhiên nhìn ra có lẽ mình muốn có được người này, đưa ra điều kiện còn chưa đủ.
"Nếu hắn có thể đi hơn bảy trăm năm mươi bậc, ta cho hắn ưu đãi chỉ có con thủ lĩnh Phong Quyến bộ lạc mới có, như Thần Xung, Ô Sâm. Nếu hắn có thể đi hơn tám trăm bậc thang, ta sẽ cho hắn ưu đãi Man Tử dự tuyển!" Kinh Nam chầm chậm nói.
"Nếu càng cao thì sao?" Mặc Tang quay đầu nhìn Kinh Nam.
"Càng cao? Được, nếu hắn có thể đi hơn tám trăm năm mươi bậc, ta cho hắn ưu đãi và hỗ trợ giống như Diệp Vọng. Nếu có thể đi tới chín trăm bậc, nếu hắn đồng ý gia nhập Phong Quyến bộ lạc ta, cùng Diệp Vọng ai trước Khai Trần thì ta sẽ lập ai làm Man Tử!" Kinh Nam hơi suy tư, nhìn Mặc Tang, mở miệng nói.
"Đã bảy trăm bậc." Mặc Tang mỉm cười.
Bảy trăm bậc!!!
Tô Minh thở gấp, mồ hôi không ngừng tuôn ra, đứng ở bậc thang thứ bảy trăm. Hiện giờ sắp bình minh, trăng hơi tối đi. Hắn chịu đựng áp lực, đi tới đây cực kỳ gian khổ.
Trong thân thể lại xuất hiện vài sợi máu khi đến đây, nhưng cụ thể bao nhiêu thì Tô Minh không chú ý xem. Hiện giờ hắn chỉ có ý nghĩ duy nhất là lại đi tiếp, đi tới cực hạn của mình!
Bình ổn hô hấp, Tô Minh lại lần nữa nhấc chân lên, đi hướng bậc thang bảy trăm lẻ một.
Giờ phút này Diệp Vọng đang ngồi xếp bằng ở bậc tám trăm lẻ ba. Y không động đậy, toàn bộ núi rất yên tĩnh. Chỗ y ở cùng với Tô Minh như là trời nam đất bắc, hoàn toàn là hai hướng khác nhau.
Khi bình minh sắp tới, khi vầng trăng hơi tối đi, dường như sắp trời sáng thì Diệp Vọng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
"Khi trời sáng thì bắt đầu đợt tiến lên cuối cùng. Lần này mình nhất định phải cố gắng hết sức đi tới chín trăm bậc!" Diệp Vọng thì thào, khóe miệng lộ nụ cười tự tin.
"Chắc hiện giờ trên núi không còn lại bao nhiêu người. Không tính bản thân mình, chắc chưa tới mười người. Không biết có người đi qua bậc năm trăm sáu mươi hai không. Chắc là không có!" Sắc mặt Diệp Vọng có sự bình tĩnh kiêu ngạo, nhưng y trầm ngâm giây lát, vẫn là lấy ra lệnh bài nhìn.
Vốn y chỉ định tùy tiện nhìn, xem bên trong có ai, làm hành động nhìn xuống người khác trong quá trình chờ bình minh mà thôi.
Vẻ mặt y cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt rơi trên lệnh bài, quét mắt liền thu lại. Nhưng giây phút thu lại tầm mắt, cả người y bỗng ngẩn ra, thoáng chốc lại lần nữa tập trung nhìn.
Hạng hai, Mặc Tô, bảy trăm mười sáu bậc.
"Mặc Tô…buổi tối đi đường, thật quá ngu ngốc!" Diệp Vọng trầm ngâm giây lát, thu lại tầm mắt nhìn lệnh bài, nhắm mắt lại, tiếp túc tĩnh tọa, chờ đợi sáng sớm đến, dường như không hề sốt ruột. Nhưng mi mắt khẽ run lộ ra nỗi lòng khó bình tĩnh.
Tô Minh thở dồn dập, không ngừng tiến lên, đầu óc hắn hiện giờ trống rỗng, chỉ có ý chí thôi thúc bản thân. Không ngừng tiến lên, sợi máu dần tăng nhiều, mỗi khi xuất hiện thêm một sợi đều khiến hắn lại có sức mạnh.
Điên cuồng tiến lên, hắn đi qua bảy trăm hai mươi lăm bậc, bảy trăm ba mươi tám bậc, bảy trăm năm mươi mốt bậc, bảy trăm sáu mươi ba bậc, bảy trăm bảy mươi chín bậc…
Trong người không ngừng vang tiếng chấn, hai chân hắn run rẩy, thân thể lung lay sắp đổ. Đặc biệt là bàn chân hắn, giống như dính liền với núi, mỗi lần nhấc lên đều truyền đến đau nhức.
Hắn hít sâu một hơi, không vội vàng tiến lên mà quay đầu nhìn sương khói dày đặc. Hắn không nhìn thấy bên dưới nhưng có thể cảm nhận được, giờ phút này mình đứng nơi rất cao.
"Ba sợi cuối cùng cần đi tới bậc thang thứ bảy trăm tám mươi mốt." Tô Minh nhìn đỉnh núi, hai mắt dần lộ ra tia sáng.
"Còn nữa, mình phải xem thử, rốt cuộc chính mình có thể đi xa tới đâu!"
Tô Minh nhấc chân lên, hướng bậc thang thứ năm trăm sáu mươi bốn đạp một bước, chẳng hệ chần chờ, từng bước một đi hướng càng cao!
Từng bước từng bước, một bậc lại một bậc. Trên người Tô Minh không điên cuồng bộc phát như trước, ngắn ngủi lên trăm bậc, không trù trừ tạm dừng, không nhanh không chậm ổn định đi.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cả người yên tĩnh không dao động chậm rãi dần đi tới bậc năm trăm bảy mươi ba, năm trăm bảy mươi tám bậc, năm trăm tám mươi hai bậc…vẫn còn tiếp tục.
Theo hắn tiến lên, sợi máu khắp người đều hiện ra, khí huyết mênh mông bùng phát. Cùng lúc đó, trên bước đi ổn định này, lại xuất hiện một sợi máu!
Con đường này là thuộc về Tô Minh, con đường cường giả, là trong đời hắn, một lần lột xác cực kỳ quan trọng! Lột xác tu vi, còn có lĩnh ngộ tâm linh!
Tô Minh tiến lên, từng bước một đạp xuống, hóa thành thay đổi số bậc thang trong pho tượng trên quảng trường. Mỗi lần số lượng bậc thang nhảy lên sẽ khiến trái tim người xem theo đó nhảy thình thịch.
"Năm trăm chín mươi bảy, năm trăm chín mươi tám, năm trăm chín mươi chín…sáu trăm! Hắn đi tới bậc thang sáu trăm! Đây là cực hạn ngày hôm qua của Diệp Vọng!"
"Còn đi nữa, sáu trăm lẻ một, sáu trăm lẻ hai…Chẳng lẽ Diệp Vọng không phát hiện? Tuy khoảng cách xa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu sau y sẽ bị đuổi kịp!"
Trên quảng trường tĩnh lặng, bởi vì Tô Minh hành động mà tiếng bàn tán lại lần nữa xôn xao. Chẳng qua so với lúc trước náo động, lần này tiếng xì xầm đều là khẽ khàng.
So với đám người luôn nhìn cửa ải thứ nhất Đại Thử lần này, trong quảng trường có một nhóm người thứ bậc ở năm mươi hạng đầu. Những người đó, đặc biệt là tộc nhân tiến đến mười hạng đầu, hình thành vòng tròn thuộc về bọn họ.
"Diệp Vọng tự cao…y có thói quen không nhìn thứ hạng trong lệnh bài."
"Đúng vậy, Diệp Vọng luôn nhận định đối thủ của y chỉ có bản thân, người ngoài không có tư cách."
"Ha ha, không biết lần này Mặc Tô có đủ tư cách trở thành đối thủ của y chưa. Đã tới bậc thang sáu trăm ba mươi lăm, Mặc Tô này đúng là rất lợi hại. Tiềm lực của hắn mạnh mẽ, ta không bằng!"
"Kỳ thật ta ngược lại hy vọng Diệp Vọng sẽ liếc mắt ngó lệnh bài một cái, xem thử nếu y biết Mặc Tô ở sau lưng sẽ có biến đổi gì. Không thèm để ý? Hay là có chút hưng phấn?"
Đám người trong quảng trường, hai cái vòng khác nhau, từ ngữ khác nhau. So với họ, tại quảng trường còn có một tầng càng cao hơn, đó là thủ lĩnh mỗi một bộ lạc. Thân phận và tu vi của họ, khẳng định tầm mắt họ.
Man Công Ô Long bộ lạc nhìn hai chữ Mặc Tô trên pho tượng, mắt dần lộ ra nghiêm túc và chú ý. Bà không nghĩ ra người này là ai, nhưng có sự khen ngợi. Theo bà thấy thì mặc kệ người này thuộc về bộ lạc nào, đều không khả năng là Phong Quyến. Nói vậy thì sự xuất hiện của người này thật là thú vị.
"Đáng tiếc, người này không phải Ô Long bộ lạc ta. Nếu không thì ta sẽ dốc hết sức hỗ trợ hắn tu hành!" Man Công thầm than, liếc mắt Bạch Linh và Tư Không ở bên cạnh.
"Tư Không không đủ gánh vác trọng trách, ai, Ô Long bộ lạc điêu tàn…Còn về Bạch Linh, đối với Tô Minh chỉ là tạm thời hảo cảm, phân biệt không rõ khác nhau giữa ân và tình. Chỉ cần thằng nhóc kia không tới dây dưa, thời gian lâu sẽ lãng quên. Tô Minh này có tư cách gì tiếp xúc cháu gái của Lặc Tố ta, trừ phi hắn chính là Mặc Tô thần bí…" Man Công cười nhạo, mắt ẩn chứa tia chế giễu.
Hắc Sơn bộ lạc ở phía xa, tộc trưởng sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhìn chằm chằm cái tên Mặc Tô trên pho tượng, ánh mắt lạnh băng cũng ẩn chứa chú trọng và chấn kinh.
"Tất Túc từ nhỏ đã được Man Công dạy bảo, vượt xa cùng thế hệ. Nếu không phải Man Công đột phá, có địa vị bình đẳng với Kinh Nam của Phong Quyến, ngài ấy sẽ không để Tất Túc lộ ra ngoài. Nhưng Mặc Tô này lại là từ đâu chui ra, thuộc về bộ lạc nào…Người như vậy, nhất định phải ở trong Hắc Sơn bộ lạc ta, nếu không thì quyết nghĩ cách giết chết!"
Trên quảng trường, nếu nói địa vị cao nhất thì phải là Kinh Nam. Ông đứng đó, nhìn thứ hạng trên pho tượng, nhìn phía sau tên Mặc Tô số bậc thang không ngừng tăng, hiện giờ đã đến sáu trăm bảy mươi bảy bậc. Con ngươi ông co rút nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, dường như chuyện thế này chưa đủ khiến ông hơi giật mình.
"Mặc Tang, Tô Minh này sau khi tham gia Đại Thử xong hãy để lại Phong Quyến bộ lạc ta đi…Nơi này, sẽ cho hắn hỗ trợ càng tốt hơn." Nhìn số bậc thang lại thay đổi, trở thành sáu trăm tám mươi bốn bậc, Kinh Nam từ từ mở miệng.
Nghe lời Kinh Nam, Mặc Tang mỉm cười. Ông cũng thầm kinh ngạc biểu hiện của Tô Minh, điều này vượt qua dự đoán của ông. Nhưng ông đã muốn Tô Minh không cần lo lắng lộ ra tu vi, thì dĩ nhiên là có ẩn ý.
"Việc này không vội, đợi kết thúc Đại Thử rồi bàn lại cũng không muộn." Mặc Tang chậm rãi nói, nhìn pho tượng có chữ Mặc Tô, ánh mắt hiền hòa.
Thấy Mặc Tang không lập tức từ chối, Kinh Nam ánh mắt chợt lóe. Lấy tâm trí như ông, đương nhiên nhìn ra có lẽ mình muốn có được người này, đưa ra điều kiện còn chưa đủ.
"Nếu hắn có thể đi hơn bảy trăm năm mươi bậc, ta cho hắn ưu đãi chỉ có con thủ lĩnh Phong Quyến bộ lạc mới có, như Thần Xung, Ô Sâm. Nếu hắn có thể đi hơn tám trăm bậc thang, ta sẽ cho hắn ưu đãi Man Tử dự tuyển!" Kinh Nam chầm chậm nói.
"Nếu càng cao thì sao?" Mặc Tang quay đầu nhìn Kinh Nam.
"Càng cao? Được, nếu hắn có thể đi hơn tám trăm năm mươi bậc, ta cho hắn ưu đãi và hỗ trợ giống như Diệp Vọng. Nếu có thể đi tới chín trăm bậc, nếu hắn đồng ý gia nhập Phong Quyến bộ lạc ta, cùng Diệp Vọng ai trước Khai Trần thì ta sẽ lập ai làm Man Tử!" Kinh Nam hơi suy tư, nhìn Mặc Tang, mở miệng nói.
"Đã bảy trăm bậc." Mặc Tang mỉm cười.
Bảy trăm bậc!!!
Tô Minh thở gấp, mồ hôi không ngừng tuôn ra, đứng ở bậc thang thứ bảy trăm. Hiện giờ sắp bình minh, trăng hơi tối đi. Hắn chịu đựng áp lực, đi tới đây cực kỳ gian khổ.
Trong thân thể lại xuất hiện vài sợi máu khi đến đây, nhưng cụ thể bao nhiêu thì Tô Minh không chú ý xem. Hiện giờ hắn chỉ có ý nghĩ duy nhất là lại đi tiếp, đi tới cực hạn của mình!
Bình ổn hô hấp, Tô Minh lại lần nữa nhấc chân lên, đi hướng bậc thang bảy trăm lẻ một.
Giờ phút này Diệp Vọng đang ngồi xếp bằng ở bậc tám trăm lẻ ba. Y không động đậy, toàn bộ núi rất yên tĩnh. Chỗ y ở cùng với Tô Minh như là trời nam đất bắc, hoàn toàn là hai hướng khác nhau.
Khi bình minh sắp tới, khi vầng trăng hơi tối đi, dường như sắp trời sáng thì Diệp Vọng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
"Khi trời sáng thì bắt đầu đợt tiến lên cuối cùng. Lần này mình nhất định phải cố gắng hết sức đi tới chín trăm bậc!" Diệp Vọng thì thào, khóe miệng lộ nụ cười tự tin.
"Chắc hiện giờ trên núi không còn lại bao nhiêu người. Không tính bản thân mình, chắc chưa tới mười người. Không biết có người đi qua bậc năm trăm sáu mươi hai không. Chắc là không có!" Sắc mặt Diệp Vọng có sự bình tĩnh kiêu ngạo, nhưng y trầm ngâm giây lát, vẫn là lấy ra lệnh bài nhìn.
Vốn y chỉ định tùy tiện nhìn, xem bên trong có ai, làm hành động nhìn xuống người khác trong quá trình chờ bình minh mà thôi.
Vẻ mặt y cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt rơi trên lệnh bài, quét mắt liền thu lại. Nhưng giây phút thu lại tầm mắt, cả người y bỗng ngẩn ra, thoáng chốc lại lần nữa tập trung nhìn.
Hạng hai, Mặc Tô, bảy trăm mười sáu bậc.
"Mặc Tô…buổi tối đi đường, thật quá ngu ngốc!" Diệp Vọng trầm ngâm giây lát, thu lại tầm mắt nhìn lệnh bài, nhắm mắt lại, tiếp túc tĩnh tọa, chờ đợi sáng sớm đến, dường như không hề sốt ruột. Nhưng mi mắt khẽ run lộ ra nỗi lòng khó bình tĩnh.
Tô Minh thở dồn dập, không ngừng tiến lên, đầu óc hắn hiện giờ trống rỗng, chỉ có ý chí thôi thúc bản thân. Không ngừng tiến lên, sợi máu dần tăng nhiều, mỗi khi xuất hiện thêm một sợi đều khiến hắn lại có sức mạnh.
Điên cuồng tiến lên, hắn đi qua bảy trăm hai mươi lăm bậc, bảy trăm ba mươi tám bậc, bảy trăm năm mươi mốt bậc, bảy trăm sáu mươi ba bậc, bảy trăm bảy mươi chín bậc…
Trong người không ngừng vang tiếng chấn, hai chân hắn run rẩy, thân thể lung lay sắp đổ. Đặc biệt là bàn chân hắn, giống như dính liền với núi, mỗi lần nhấc lên đều truyền đến đau nhức.
/1485
|