Cầu Ma

Chương 447: Âm ảnh

/1485


Sau Nam Cung Ngân, mấy người khác cũng lục tục dùng pháp khí quang hoàn cắt Xích Thạch, đôi khi sẽ có ánh sáng kỳ lạ xuất hiện. Mỗi lần có ánh sáng kỳ lạ thì sẽ khiến mọi người chú ý. Chẳng qua lúc cắt ra mỗi người đều lấy túi trữ vật đặt trên pháp khí quang hoàn, rồi mới khiến pháp khí vận chuyển.

Tô Minh nhìn vài lần, khi Nam Cung Ngân ủ rũ trở về thì hắn thu lại tầm mắt.

"Mặc huynh, ngươi nói xem lần này ta vào Chúc Cửu Giới có phải là xui lắm không? Đi lấy Cửu Âm Linh bị lão già lừa lọt hố, nhìn trúng Xích Thạch, rõ ràng bên trong có vật nhưng bị ta cắt hư…" Nam Cung Ngân cười khổ, nhìn Vu tộc trên bầu trời đang cắt Xích Thạch, bên tai vang tiếng nói chuyện xôn xao, than thở với Tô Minh.

Tô Minh vốn định khuyên vài câu nhưng lời đến bên miệng thì không biết nên khuyên làm sao. Hắn cảm thấy Nam Cung Ngân đúng là…không may lắm.

"Chú Nam Cung, không có việc gì đâu, một tảng đá thôi mà, lát nữa chú mua mấy cái, chắc chắn có thể cắt ra bảo bối!" Lan Lan ở một bên chớp mắt khuyên.

"Năm chục vạn, năm chục vạn a!" Nam Cung Ngân ngẩng đầu nhìn Xích Thạch bềnh bồng trên trời, mắt lộ không cam lòng.

"Khụ, ta cảm thấy loại đổ bảo này nếu không có tin chắc thì đừng tiếp tục nữa. Mới nãy Mặc ta đúng là cảm nhận cái loại cảm giác người ta nói, một bước lên mây, một chân rớt địa ngục." Tô Minh nhìn Nam Cung Ngân, thấy trong mắt gã không cam lòng, biết có khuyên cũng vô dụng, thầm than, không nói gì nữa.

Hắn vẫn không hiểu nổi những người rõ ràng dựa vào vận may tại sao ham thích đổ bảo như vậy. Đang lúc hắn suy tư thì bỗng nhiên xung quanh ồn ào lên.

"Ánh sáng kỳ lạ hai màu, đây…đây là ánh sáng kỳ lạ hai màu!"

"Không sai, lại xuất hiện ánh sáng kỳ lạ hai màu. Chết tiệt, ta nhớ số khối Xích Thạch này là tám mươi bảy, ta…lúc trước ta vừa ý khối này!!!"

"Lời to rồi. Người này chỉ tốn chưa đến hai mươi vạn vu tinh, chỉ cần có thể xuất hiện ánh sáng kỳ lạ là giá tăng gấp đôi, bây giờ lại còn xuất hiện ánh sáng kỳ lạ hai màu hiếm thấy, giá đủ lên đến trăm vạn!"

Theo tiếng kinh kêu phạm vi lớn, Tô Minh ngẩng đầu nhìn thấy trên trời trong nhiều pháp khí quang hoàn có một Xích Thạch trong pháp khí tỏa ra hai ánh sáng đỏ xanh. Hai ánh sáng giao nhau lượn lờ chiếu rọi xung quanh mười mét.

Bên cạnh pháp khí quang hoàn đứng một ông lão, lão vẻ mặt kích động và mừng như điên, ở đó cười to. Mắt lão lóe sáng, tay phải hư không chỉ vào pháp khí, lập tức nó giảm tốc độ xoay tròn, cuối cùng ngừng lại. Ánh sáng kỳ lạ hai sắc cực kỳ dễ thấy.

"Cắt tiếp đi chứ. Xem tình hình lại đâm ra một cái lỗ, nói không chừng có thể ra âm ảnh. Chỉ cần ra một âm ảnh là giá trị đá càng lớn!"

"Ta thấy không có đâu. Ánh sáng kỳ lạ hai màu đã hiếm thấy, cơ hội xuất hiện ảnh không lớn."

Người bốn phía lại vang tiếng thảo luận khi ông lão ngừng cắt đá. Nhiều người to tiếng thúc giục, nỗi lòng ghen tỵ, hâm mộ phức tạp lộ rõ trong lời nói.

"Người sở hữu Xích Thạch số tám mươi bảy, ngươi không cần cắt, Lạc Thần bộ lạc ta ra giá một trăm vạn vu tinh mua đá này!" Giữa không trung một trong tám đại điện truyền ra giọng nói bình tĩnh.

"Một trăm vạn mà cũng muốn mua ánh sáng kỳ lạ hai màu? Trong tảng đá có hai màu chắc chắn tồn tại đồ vật, người sở hữu Xích Thạch số tám mươi bảy, lão phu là Thiết Mộc Đông Lai bộ lạc, cho ngươi một trăm ba mươi vạn, bán cho ta!" Một tòa đại điện khác truyền ra giọng Tô Minh quen thuộc, chính là Thiết Mộc Hậu Vu.

Người sở hữu Xích Thạch đó vẻ mặt do dự. Lão nhìn Xích Thạch, lại nhìn hai đại điện truyền lời nói, hiển nhiên bài học của Nam Cung Ngân khiến lão chần chờ.

"Cắt, cắt tiếp đi. Chết tiệt, chút dụ hoặc vậy đã động lòng? Lão tử quăng năm chục vạn kìa, còn không phải cắt hết!" Nam Cung Ngân nghiến răng nghiến lợi ngồi cạnh Tô Minh, mắt nhìn chằm chằm không trung thêm nhiều tơ máu.

"Nam Cung huynh, hai màu thế này là sao?" Dù Tô Minh hiểu không ít về đổ bảo nhưng so với người nhiều lần đến đây thì không bằng. Hắn nhìn hai màu đỏ xanh, hỏi Nam Cung Ngân.

"Mặc huynh có điều không biết. Trước khi cắt Xích Thạch đổ bảo thì dùng cách gì cũng nhìn không thấu, nhưng lúc cắt sẽ xuất hiện một ít quy luật. Trong đó ánh sáng kỳ lạ là một trong những quy luật, khi xuất hiện chứng minh bên trong không phải trống rỗng, có lẽ thật tồn tại bảo vật, cũng có lẽ là thứ hóa thạch không tác dụng. Nhưng xuất hiện hai ánh sáng kỳ lạ thì chứng minh dù là vật hóa thạch cũng có chút tác dụng. Lấy đó suy ra, trong lịch sử đại hội đổ bảo, tối đa xuất hiện bảy luồng ánh sáng kỳ lạ, mở ra báu vật hiếm thấy! Còn lúc trước người ta nói âm ảnh cũng nằm trong quy luật, chẳng qua cơ hội xuất hiện âm ảnh hiếm hơn ánh sáng kỳ lạ rất nhiều. Nguyên lý của nó là ngươi có thể xem vật trong Xích Thạch bị phong ấn khi hơi tiếp xúc bên ngoài thì khoảnh khắc lộ ra ảo ảnh kỳ lạ. Xuất hiện ánh sáng kỳ lạ có thể chứng minh bên trong tồn tại vật. Xuất hiện âm ảnh chứng minh vật tồn tại không phải tầm thường! Nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, nếu không thì lúc trước ta mở ánh sáng kỳ lạ không do dự như thế. Nhiều lần đại hội đổ bảo đều có loại thoạt trông rất tốt, có ánh sáng kỳ lạ thậm chí xuất hiện âm ảnh, nhưng khi mở ra thì bên trong vẫn trống rỗng. Thế nên đổ bảo, cái gọi là quy luật là mọi người lần mò ra, nói thật là thật, nói giả cũng giả." Nam Cung Ngân thở dài giải thích với Tô Minh.

Đang khi hai người nói chuyện thì người sở hữu Xích Thạch số tám mươi bảy, ông lão quyết định, tay phải nâng lên không biết nên hành động ra sao, đột nhiên một trong tám đại điện truyền ra giọng nữ.

"Tất cả điều này trừ phi ngươi mở ra đá hết, hoặc là xuất hiện âm ảnh, nếu không thì ánh sáng kỳ lạ hai màu cứ thế, giá trị đá sẽ không tăng, thậm chí có khả năng hạ thấp hoặc là tình huống bị cắt hư. Nếu ta là ngươi thì không bằng bây giờ bán đi, mặc kệ thế nào thì cũng có thu hoạch. Thu Hải bộ lạc ta nguyện dùng một trăm năm mươi vạn thu đá này."

Khi Tô Minh nghe thấy giọng đó, mắt chợt lóe, dưới mặt nạ biểu tình bình tĩnh. Hắn nghe ra giọng đó, là thuộc về thánh nữ Thu Hải bộ lạc Uyển Thu.

Trên bầu trời, người sở hữu đá số tám mươi bảy, ông lão vẻ mặt giãy dụa, lát sau thở dài chắp tay cúi đầu đại điện truyền đến giọng thánh nữ Thu Hải bộ lạc.

"Nếu Hải Thu đại bộ lạc đã vừa ý đá này thì ta đồng ý giao dịch." Khi ông lão thốt lời, lập tức trong đại điện bay ra cầu vồng, trong cầu vồng là một ông lão mái tóc xám, mặc áo xanh. Đi đến thì người ẩn hiện tu vi là cường giả Hậu Vu. Lão bước chậm rãi tiến đến cạnh ông lão, ném ra túi trữ vật, không thèm liếc ông kia một cái, nhìn Xích Thạch trong quang hoàn, thật lâu sau nhướng mày nói.

"Còn không đi?"

Ông lão ở một bên vội vàng rút lui, lưu luyến vừa lùi vừa ngoái đầu nhìn Xích Thạch.

Lão chưa đáp xuống đất thì quang hoàn pháp khí lập tức di chuyển, tiếng ù ù vang vọng. Xích Thạch lập tức thu nhỏ, người Hậu Vu Thu Hải bộ lạc liên tục khống chế vài lần, tiến một bước, quát khẽ, nâng lên tay phải mạnh vỗ hòn đá. Bạn đang đọc truyện tại

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status